ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 373

“Hosannah!”

[99]

... “Đấy là Ngài, chính là Ngài, – một người nhắc đi nhắc lại,

– hẳn phải là Ngài, chỉ có thể là Ngài.” Chúa dừng lại trên sân nhà thờ
Sevilla giữa lúc người ta khóc lóc khiêng vào đó một cỗ quan tài trẻ em màu
trắng mở nắp: nằm trong quan tài là một bé gái bảy tuổi, con gái duy nhất
của một người quyền quý ở địa phương. Xác đứa bé phủ đầy hoa. “Ngài sẽ
làm con bà sống lại” – đám đông reo lên với bà mẹ đang khóc lóc. Một linh
mục của nhà thờ đang đi về phía cỗ quan tài cau mày nhìn, dáng vẻ băn
khoăn. Nhưng bà mẹ của đứa bé đã khóc gào lên. Bà sụp xuống chân Chúa:
“Nếu Ngài là Chúa thì xin hãy làm cho con tôi sống lại!” – bà ta dang hai
tay cầu Chúa, kêu lên. Đám đưa tang dừng lại, đặt cỗ quan tài dưới chân
Chúa. Chúa nhìn đầy vẻ thương xót, và một lần nữa Chúa khẽ thốt lên:
Talitha cumi! Bé em hãy trở dậy!” Cô bé ngồi dậy trong quan tài, mỉm
cười, mắt mở to ngạc nhiên nhìn xung quanh. Hai tay em cầm bó hoa hồng
mà em vẫn ôm ở trong quan tài. Dân chúng nhốn nháo, la hò, nức nở, đúng
lúc ấy giáo chủ Đại pháp quan đột nhiên đi qua quảng trường trước nhà thờ.
Đấy là một ông già ngót chín mươi tuổi, thân hình cao, lưng thẳng, mặt khô
quắt, mắt hõm sâu nhưng vẫn sáng quắc. Ồ, ông không mặc bộ đạo phục
giáo chủ lộng lẫy mà hôm qua ông còn mặc khi ra trước dân chúng trong
cuộc hỏa thiêu những kẻ thù của đạo La Mã, không, lúc ấy ông chỉ mặc
chiếc áo thụng cũ thô kệch của mình. Theo sau ông, cách một khoảng khá
xa, là những người giúp việc mặt mày cau có, những nô lệ và đội “thánh
binh”. Ông dừng lại trước đám đông và quan sát từ xa. Ông nhìn thấy hết.
Ông nhìn thấy cỗ quan tài được đặt dưới chân Ngài, rồi con bé sống lại, và
mặt ông sa sầm. Ông cau đôi lông mày sâu róm trắng bạc, ánh mắt ông lóe
lên hung tợn. Ông trỏ ngón tay ra lệnh cho bọn vệ binh bắt Ngài. Uy quyền
của ông rất lớn, dân chúng đã quen thần phục, ngoan ngoãn và run sợ tuân
lệnh ông, đám đông lập tức dãn ra trước bọn vệ binh, và bọn này, trong bầu
không khí im ắng như trong nhà mồ, túm lấy Ngài giải đi. Tức khắc, nghìn
người như một, đám đông nhất loạt rập đầu sát đất trước vị đại pháp quan,
ông ta lẳng lặng ban phước cho dân chúng và đi ngang qua chỗ họ. Vệ binh
giải phạm nhân vào một ngục thất chật hẹp, tối tăm, có vòm cuốn trong tòa
nhà cổ của Pháp đình thánh tín và nhốt ở đó. Một ngày qua đi, rồi đêm đến,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.