ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 900

CHƯƠNG 200: ANH CHÀNG NÀY BỊ ĐIÊN RỒI

CHƯƠNG 200: ANH CHÀNG NÀY BỊ ĐIÊN RỒI
Anh cười thành như thế.
Cởi mở, hào phóng, ngông cuồng.
Rồi lại quyến rũ, dễ nghe, khiến người ta say mê.
Cố Cơ Uyển nhìn người đàn ông chạy bên cạnh mình, hoàn toàn mất hồn. Trước giờ cô chưa từng thấy một mặt
này của cậu cả Mộ, phóng túng giống y như một đứa nhỏ. Cười, là cười to, cười lớn tiếng, thậm chí anh còn đang
chạy! Đột nhiên mới nhận ra, mình chưa từng nhìn thấy anh chạy.
Người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng, người đàn ông vẫn luôn nghiêm túc cẩn thận này, bây giờ đang nắm tay cô
chạy trên con đường nhỏ trong vườn trường, chạy rất thoải mái…
Mấy cặp tình nhân trong rừng sợ đến vội vàng chạy trốn. Đúng thật là ngày thường không làm chuyện trái với
lương tâm, nửa đêm gõ cửa cũng không sợ. Nhưng bây giờ, rõ ràng là đang làm chuyện gì đó không trong sáng.
Không biết bao lâu trôi qua, Mộ Tu Kiệt mới dừng lại, im lặng đi trên đường nhỏ trong rừng.
Cố Cơ Uyển nhỏ giọng thở hổn hển, cúi đầu mới phát hiện anh còn đang nắm tay mình.
Mặt đỏ lên, cô đưa tay rút tay mình vê, kéo giãn khoảng cách giữa mình và anh.
Mộ Tu Kiệt không ngăn cản, đợi cô rút tay về xong thì để tay vào túi quần, chậm rãi bước đi trên đường nhỏ.
“Cậu cả Mộ, hôm nay đến tìm tôi là… có chuyện gì sao?”
Hỏi câu này xong, Cố Cơ Uyển bắt đầu thấy hối hận. Chưa chắc người ta là đến tìm cô, lúc trưa anh còn ở cùng
Cố Vị Y mà. Không đúng, thật ra hôm nay là đến cùng Cố Vị Y.
Cho dù đến tìm cô, hình như lời này cũng hoàn toàn giết chết cuộc trò chuyện rồi.
Quả nhiên Mộ Tu Kiệt không muốn trả lời vấn đề này, vẫn đi về phía trước.
Nhưng dường như bóng dáng đi đằng trước kia trong nháy mắt đã lạnh lùng hơn không ít.
Hai người một trước một sau đi trên đường nhỏ, Cố Cơ Uyển cúi đầu nhìn hai cái bóng được ánh mặt trời chiếu
xuống. Một lớn một nhỏ, một dài một ngắn, nhìn qua cực kỳ hài hoà. Nhưng thật ra, bầu không khí giữa hai người
lại chẳng hề hòa hợp.
Cuối cùng, cô nhìn bóng lưng của Mộ Tu Kiệt nói: “Tối nay câu lạc bộ vẽ tranh của chúng tôi còn có hoạt động,
tôi phải…
“Cô luôn không muốn đợi tôi?” Lời nói của Mộ Tu Kiệt khiến Cố Cơ Uyển sửng sốt.
Trong chốc lát không phản ứng lại kịp. Sau đó, anh nghe một cuộc điện thoại rồi rời đi. Giống hệt như lúc đến,
đến đột ngột, đi cũng chẳng biết tại sao. Cố Cơ Uyển tiễn anh đến cổng trường, đứng từ xa nhìn chiếc Maybach
màu sắc khiêm tốn kia rời đi, trái tim cũng như bị khoét rỗng trong nháy mắt. Nhưng chỉ chốc lát cô đã khiến tâm
trạng mình ổn định lại.
Đợi sau khi hoàn toàn không thấy được xe nữa, cô xoay người đi vào trong trường.
Mới đi hai bước, một tiếng chuông điện thoại giòn giã vang lên. Nhìn thông báo cuộc gọi, cô vui mừng nghe máy:
“Sao đấy, có phải muốn ăn bữa tiệc lớn chúc mừng không? Không phải đã nói phải đợi đến ngày mai…”
“Uyển Uyển, Tần Chi Châu xảy ra chuyện rồi.”
Tân Chi Châu suýt chút bị xe tông trúng trước cổng trường. Lúc Cố Cơ Uyển vội vàng chạy đến bệnh viện trường,
bác sĩ đang bôi thuốc cho anh ta.
“Cũng may Hạo Phong phản ứng nhanh nên đẩy Chi Châu ra, nếu không cũng không chỉ trây da đơn giản như vậy
đâu.”
Tô Tử Lạp còn thấy sợ hãi, lúc đó bọn họ ở cùng nhau, Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi đi đằng trước, Lưu Thượng và
Đàm Kiệt đi giữa. Cuối cùng là Tân Chi Châu và Mộ Hạo Phong. Cố Cơ Uyển nhìn thoáng qua Mộ Hạo Phong,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.