GREY- THẾ GIỚI 50 SẮC THÁI QUA TỰ SỰ CỦA CHRISTIAN GREY - Trang 397

CHƯƠNG 14.2

"Tòa tuyên bố Ana được tự do." Tôi thì thầm, cắt mảnh dây, thả cô ấy ra.
Cô nàng cười khúc khích, thân người rung lên dưới thân tôi. Cảm giác khác
lạ và không nên có này làm tôi đột nhiên cười.

"Dễ thương thật." Tôi nói, khi cô xoa xoa hai cổ tay mình. Tôi ngồi dậy nên
cô nàng trên đùi tôi. Tôi thích mỗi khi làm cô nàng cười. Nhưng cô ấy
không cười nhiều đến vậy.

"Là lỗi của tôi." Tôi thừa nhận với bản thân mình, lấy đồ che lên vai và tay
cô. Cô ấy nhìn tôi kì lạ, như đang cố tìm kiếm thứ gì đó. "Khi em không
còn cười nhiều nữa." tôi nói rõ.

"Em cũng không phải một người hay cười đâu anh." Cô ấy nói, và ngáp.

"Ồ, nhưng khi em cười giống như kì quan đang hiện ra trước mắt vậy."

"Rất văn chương thưa ngài Grey." Cô ấy nói, trêu tôi.

Tôi cười. "Tôi cũng sẽ nói rằng em mới vui vẻ và đang cần một giấc ngủ."

"Không văn chương chút nào nữa cả." cô nàng nói, cau có.

Đỡ cô ấy dậy, tôi đứng lên, vơ lấy quần jean mặc vào. "Tôi không muôn
Taylor phải hoảng sợ hay Bà Jones vì mấy việc này đâu."

Chắc hẳn đây khôn gphair lần đầu.

Ana ngồi trên sàn. Tôi níu tay cô ấy giúp cô đứng dậy, đưa cô ra đến cửa.
Từ mặt sau cửa tôi lấy cái áo choàng xám và măc vào cho cô ấy. Cô nàng
không nói gì vì đã quá mệt rồi.

"Giường." tôi nói, hôn nhanh lên môi cô. Một tia cảnh giác vuột qua gương
mặt buồn ngủ của cô ấy.

"Để ngủ." tôi trấn an. Và cúi xuống bế bổng cô nàng lên, ôm cô trước ngực
mình hướng đến phòng ngủ của người phục tùng. Tôi đặt cô xuống giường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.