LỊCH SỬ THẾ GIỚI CẬN ĐẠI - Trang 661

II. CHẾ ĐỘ PHONG KIẾN CHUYÊN CHẾ VÀ

TÌNH TRẠNG NỬA THUỘC ĐỊA CỦA THỔ
NHĨ KỲ CUỐI THẾ KỶ XIX - ĐẤU THẾ KỶ

XX

1. Chế độ phong kiến chuyên chế Ápdun Hamít II

Sự thất bại của những dự án cải cách đã kìm hãm Thổ Nhĩ Kỳ trong

tình trạng phong kiến lạc hậu. Sau khi giải tán nghị viện, Áp dun Hamít II
thiết lập chế độ chuyên chế độc tài, tập trung quyền lực vào tay Xuntan
Halipha,

[52]

xóa bỏ bất cứ một yêu sách hoặc tư tưởng tiến bộ nào. Những

người tiến bộ như Míthát, Hamức Kêman bị bắt đi đày và nhiều người phái
Lập hiến phải bỏ chạy sang nước khác. Chỗ dựa của chế độ chuyên chế
Ápđun Hamít II là bọn địa chủ phong kiến, thủ lĩnh các bộ lạc người
Cuốcxcơ, giáo hội, sĩ quan phản động và quan lại. Ở miền Đông và Tây
Nam còn có nhiều bộ lạc người Cuốcxcơ và người Tuyếccơ sống trong tình
trạng du mục và nửa du mục. Các ngành sản xuất hàng hóa nhỏ vẫn duy trì
hình thức phường hội của thời trung cổ. Quan hệ phong kiến kìm hãm sự
phát triển của xã hội Thổ một cách nghiêm trọng.

Đồng thời, ách áp bức dân tộc đầu thế kỷ XX càng ngăn trở sự tiến bộ

của Thổ Nhĩ Kỳ. Những dân tộc không phải người Tuyếccơ, đặc biệt là
người Ácmian và Hy Lạp có vai trò rất quan trọng trong nông nghiệp, công
thương nghiệp, tài chính và đời sống văn hóa trong nước. Nhưng họ bị
chính quyền phong kiến thối nát Thổ đè nén, kìm hãm trong vòng ngu dốt,
gây chia rẽ về dân tộc và tôn giáo. Đặc biệt là vụ tàn sát năm 1894-1896
diễn ra trong cả nước đã giết tới 30 vạn người Ácmian.

Chính sách phản động của bọn cầm quyền phong kiến làm cho mâu

thuẫn giai cấp và mâu thuẫn dân tộc ngày càng trở nên gay gắt, thế lực của
Thổ Nhĩ Kỳ suy yếu rõ rệt. Hơn nữa, trước áp lực của bọn đế quốc bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.