NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1656

CHƯƠNG I

Người đưa tin

Giữa tháng tư năm 1660, vào lúc chín giờ sáng, khi mặt trời đã đủ ấm để

làm khô những giọt sương trên các cây đinh hương và tại lâu đài thành
Blois, một đoàn kỵ sĩ gồm ba người cùng hai người hầu tiến lên cây cầu
dẫn vào thành phố mà không gây một sự chú ý nào cho những người đang
dạo mát, ngoại trừ động tác đầu tiên là giơ tay lên đầu chào và động tác thứ
hai là uốn lưỡi để diễn tả bằng giọng văn trong sáng nhất nước Pháp: “Đó
là Đức ông đi săn về”. Có vậy thôi.

Tuy nhiên khi đoàn người ngựa leo lên con dốc dẫn từ bờ sông vào lâu

đài thì một vài gã bán hàng mập ú mon men tiến lại gần con ngựa đi cuối
có treo lủng lẳng nhiều loại chim trên cốt yên. Thấy kết quả chuyến đi săn
nghèo nàn như vậy, các gã hiếu kỳ tỏ ra khinh khi, và sau khi bàn tán hồi
lâu về sự bất lợi của việc săn chim, ai nấy lại quay trở về với công việc của
mình. Chỉ còn một gã có thân hình béo tròn với cặp má phúng phính, tính
tình vui vẻ là còn thắc mắc tại sao Đức ông có nhiều lợi tức, do đó không
thiếu gì cách vui chơi lại đi chọn cái trò giải trí thảm hại này.

Có người đã trả lời hắn:
— Ủa, bộ mày không biết trò giải trí chính của Đức ông là sự ưu phiền

sao?

Gã mập ú nhún vai, vẻ dứt khoát.
— Nếu vậy thì thà tớ làm Jean phì lũ còn hơn làm ông Hoàng.
Rồi mọi người lại tiếp tục công việc. Còn Đức ông thì tiếp tục đoạn cuối

cuộc hành trình với vẻ mặt vừa buồn rười rượi vừa oai nghi. Chắc sẽ có
người ngắm nhìn ngài một cách thán phục, - nếu có khán giả. Nhưng các
trưởng giả thành Blois đã không tha thứ cho Đức ông cái tội đã chọn thành
phố tươi vui của họ để mặc sức ưu phiền. Cho nên, mỗi khi phải trông thấy
con người vừa oai nghiêm vừa u sầu đó, họ quay mặt đi chỗ khác hoặc thụt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.