Chương 13
TỰ KỶ – TIẾN TRIỂN, KHÔNG HỒI QUY
T
ại phòng khám của chúng tôi ở Panama, chúng tôi đã điều trị cho nhiều
bệnh nhân mắc phải các bệnh mãn tính mà bác sĩ của họ bảo rằng họ có ít hy
vọng được chữa khỏi, nhưng không có căn bệnh nào làm trái tim tôi cảm thấy đau
đớn như tự kỷ. Nhiều người bị bệnh mãn tính bị sụp đổ bởi cách nó thay đổi cuộc
sống và sắp xếp lại kế hoạch tương lai của họ. Không giống như các bệnh đến
muộn trong cuộc sống, với chứng tự kỷ, sự suy sụp thường tàn bạo hơn và hầu
như luôn ảnh hưởng đến toàn bộ gia đình.
Nhiều bậc cha mẹ của trẻ tự kỷ nhận ra con của họ có những khác biệt từ
sớm – thường là vào thời điểm một đến hai tuổi – và cuối cùng thì nhận được
chẩn đoán từ bác sĩ. Tuy nhiên, một nhóm nhỏ các gia đình có trẻ bị tự kỷ có một
câu chuyện hoàn toàn khác: đứa trẻ vui vẻ và khỏe mạnh, trải qua tất cả các mốc
phát triển, và đột nhiên một ngày tất cả đều dừng lại. Chúng yếu ớt, không phản
ứng với những nụ cười và cái ôm của cha mẹ và, trong nhiều trường hợp, trải qua
những tháng ngày chỉ với hành vi lặp đi lặp lại, gây nhiều phiền nhiễu – chẳng
hạn như lắc lư, lặp lại các cụm từ giống nhau, hoặc làm các hành động tương tự
với các khối xếp hình.
Đối với các gia đình sống với chứng tự kỷ, sự đau khổ to lớn hơn rất nhiều
vì mất hy vọng. Khi bạn bị ảnh hưởng bởi một bệnh lý mãn tính ở tuổi 50, bạn đã
sống một phần lớn cuộc đời và tạo ra một số kỷ niệm đẹp. Còn khi một đứa trẻ
được chẩn đoán mắc một chứng bệnh mãn tính như chứng tự kỷ, tương lai của nó
trông thật ảm đạm. Cha mẹ không thể không lo lắng về việc con của họ sẽ sống ra
sao sau khi họ ra đi.
Thật không may là tự kỷ lại rất phổ biến, và số lượng trẻ em được chẩn đoán
mắc phải căn bệnh này ngày càng tăng. Ngày nay, cứ mỗi 68 trẻ em, một trong số
đó đã được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, phổ biến hơn cả bệnh ung thư ở trẻ em,
bệnh tiểu đường ở trẻ vị thành niên và AIDS trẻ em kết hợp lại. Và số liệu thống
kê của chính phủ cho thấy rằng số trẻ em được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ đang