THÁNH KHƯ - Trang 385

Hắn nghĩ đến chuyện trải qua ở núi Côn Luân. Lúc đó, nụ hoa nở rộ trên cây
nhỏ kỳ lạ trên đỉnh núi Thanh Đồng, có bốn cánh hoa rơi xuống, được hắn
đón vào tay. Sau đó, hắn cảm nhận được trong máu thịt của mình như có
dòng nước ấm chảy qua, nhưng cảm giác này thật sự quá nhỏ, nhỏ đến mức
gần như không thể nhận ra.

Chương 67: Giận (1)

Bây giờ, dòng nước ấm lại xuất hiện, nhưng tương đối rõ ràng, giống như
được phóng đại lên.

Toàn thân của hắn đều cảm thấy thư thái, từ trên xuống dưới giống như được
gột rửa. Chỗ nào có dòng nước ấm chảy qua, chỗ đó giống như thổ địa khô
nứt được mưa phùn làm diệu, nhanh chóng hấp thu.

Khắp cả người Sở Phong đều cảm thấy thật ấm, tinh thần sung mãn lạ
thường.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy một hình ảnh kỳ lạ. Bên ngoài cơ thể của mình
như phủ một tấm lụa mỏng màu vàng nhạt, bao trùm toàn thân, rất mỏng mà
cũng rất nhạt.

Chính vì như thế, hắn mới có cảm giác kia.

Hô hấp kết thúc, hắn cúi đầu nhìn xem, thấy tấm lụa mỏng màu vàng nhạt
càng lúc càng mỏng, cuối cùng thấm vào da thịt của hắn, cứ thế mà biến
mất.

Sở Phong cảm thấy có chút hơi khác biệt, ngẩng đầu nhìn về ngọn núi phía
xa, có thể nhìn thấy rõ ràng một ngọn núi trên đó, một con sóc đang nhảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.