VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 666

Lương Vũ Sinh

Vân Hải Ngọc Cung Duyên

Hồi Thứ Ba Mươi Sáu

Ngậm ngùi nghĩ tình như mộng ảo

Tâm sự dường nước chảy về đông.

Tùng Thạch đạo nhân cũng ngạc nhiên, hỏi: “Phùng tiền bối, lúc nãy khi
chúng tôi hôn mê, bà có đến đây không?” Phùng Lâm nói: “Không có! Này,
chúng ta khác môn phái, dù ta lớn hơn các ngươi vài năm, ngươi cũng
không nên câu nệ, đừng gọi ta là tiền bối!” Tuy Phùng Lâm đã gần lục tuần,
nhưng dung mạo cũng chỉ như người bốn mươi, vả lại vẫn còn ngang
ngạnh như thời trẻ, ghét nhất là bị người ta bảo mình già.

Tùng Thạch đạo nhân thộn mặt ra, ấp úng: “Vậy người cứu chúng tôi tỉnh
chắc là người khác?” Phùng Lâm nói: “Đương nhiên là người khác, nói
mau, nói mau, chuyện gì xảy ra?” Tùng Thạch đạo nhân nói: “Trời tối
không được bao lâu, chúng tôi nghe bên ngoài tựa như có tiếng đánh nhau,
tôi cố gắng ngồi dậy, chợt cảm thấy có một mùi hương kỳ lạ khiến tôi rã rời
gân cốt, rất khác với mùi hương đang còn trong phòng.” Phùng Lâm nói:
“Ta biết, mùi hương lúc đầu các ngươi ngửi phải là hương hoa Ma quỷ.”,
thầm nhủ: “Trong phái Võ Đang, võ công của Tùng Thạch đạo nhân chỉ
kém Lôi Chấn Tử, chả trách nào y đã ngửi phải mùi hoa Ma quỷ mà vẫn có
thể gắng gượng ngồi dậy được.” Tùng Thạch đạo nhân nói: “Tôi cố gắng
dùng lực nhưng người cứ rã rời, trong đại điện chẳng hề có âm thanh gì, tôi
nhìn xung quanh thì các sư đệ đều nhắm mắt tựa như đã hôn mê. Tôi lo
lắm, lại hít hai hơi nữa, lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, không lâu sau
thì cũng bất tỉnh nhân sự.” Phùng Lâm thầm nhủ:

“Nếu lúc đó có kẻ địch xông vào trong điện thì hậu quả khó tưởng tượng.
Mình cũng chẳng còn mặt mũi nào đến gặp Lôi Chấn Tử và Thống Thiền
thượng nhân.” Tùng Thạch đạo nhân tiếp tục nói: “Cũng không biết trải qua
bao lâu, tôi lại cảm thấy có một luồng hương thơm len lỏi vào tâm phế, vả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.