VIỆT NAM MỘT THIÊN LỊCH SỬ - Trang 342

Sơ lược

Hiệp định Giơnevơ về Việt Nam đã thừa nhận những quyền dân tộc cơ

bản của nhân dân Việt Nam: độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn
lãnh thổ. Thế nhưng, tương quan lực lượng giữa một bên là kháng chiến
Việt Nam và bên kia là tập đoàn đế quốc, đặc biệt là liên minh Pháp - Mỹ,
chỉ cho phép đi đến chỗ giải phóng hoàn toàn một nửa phía Bắc của Việt
Nam mà thôi. Chính sách chưa rõ ràng của Bắc Kinh cũng đã làm yếu đi vị
thế của Việt Nam.

Đành rằng Hiệp định đã quy định nửa nước phía Nam, trên danh nghĩa

quá độ, chỉ được giao cho một chính quyền tạm thời trong một thời hạn tối
đa là 2 năm và các cuộc tổng tuyển cử chậm nhất vào năm 1956, sẽ bầu ra
một Chính phủ duy nhất cho nước Việt Nam thống nhất.

Nhưng thực tế là, ngay sau khi ký kết hiệp định, Washington đã vội vàng

lập lên ở miền Nam Việt Nam, với sự đồng ý của Chính phủ Pháp, một chế
độ thực dân mới với những mưu đồ phản cách mạng rõ ràng: triệt phá
phong trào dân tộc và cách mạng ở miền Nam Việt Nam, biến miền này
thành một căn cứ quân sự và một thuộc địa của Mỹ, dựng lên một bộ máy
quân sự và cảnh sát có thể làm công cụ để nô dịch miền Nam và chinh phục
lại miền Bắc.

Đối với nhân dân Việt Nam, việc giải phóng hoàn toàn nửa phía Bắc đất

nước đã cho phép xây dựng một căn cứ cách mạng vững chắc cho phong
trào dân tộc và cách mạng Việt Nam nói chung. Việc giải phóng một bộ
phận của đất nước đã tạo ra một tình thế đặc biệt, để ra cho nhân dân Việt
Nam những nhiệm vụ khác nhau đối với miền Bắc và miền Nam. Cuộc
cách mạng Việt Nam là một tất yếu trong sự phát triển lịch sử của mình,
năm 1954 lại đứng trước những nhiệm vụ phức tạp:

– Hoàn thành cuộc cách mạng dân tộc và dân chủ ở miền Nam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.