10 SUY NGHĨ KHÔNG BẰNG 1 HÀNH ĐỘNG - Trang 38

Ác quỷ lười biếng này luôn xuất hiện trong đêm đen. Nó xuất hiện trong
đầu những kẻ nhu nhược vô dụng, lúc nào cũng giày vò họ, trêu đùa họ.

Hạnh phúc chân chính quyết không chào đón những người thần

kinh tê liệt, tứ chi lười nhác. Hạnh phúc chỉ có ở trong lao động chăm
chỉ và trong những giọt mồ hôi óng ánh. Sự lười biếng, chỉ có lười biếng
mới làm cho tinh thần của con người đau buồn, mọi suy nghĩ đều u ám.
Lao động, cũng chỉ có lao động mới có thể tạo nên cuộc sống, đem lại
cho con người hạnh phúc và sự vui vẻ. Bất cứ ai chỉ cần có lao động thì
tất nhiên phải tiêu hao thể lực và tinh lực. Lao động cũng có thể làm cho
người ta sức cùng lực kiệt. Nhưng nó tuyệt đối không giống người lười
biếng là tinh thần trống rỗng, buồn bực, mọi suy nghĩ đều đen tối.

Một người thông minh cho rằng lao động là thuốc tốt nhất trị bệnh

thể xác và tinh thần. Còn loại người ăn chơi lêu lổng, không thể chịu
khổ luôn luôn có những lý do rất hay. Họ không tự nguyện làm việc, lao
động, thường nghĩ ra các lí do có chủ ý để bao biện cho mình. Quả thực
trong lòng muốn có thứ gì đó nhưng sợ hoặc không dám hoặc không
muốn bỏ sức lao động tương ứng ra, thì đây là biểu hiện của sự nhu
nhược. Cho dù cái đó tốt đẹp đến đâu, mọi người chỉ có thể bỏ mồ hôi và
lao động tương ứng mới có thể hiểu được nó đẹp đến thế nào và không
dễ gì đến với mình. Bởi vậy, mà càng thêm quí trọng nó, mọi người mới
có thể hưởng thụ được hạnh phúc và sự vui vẻ từ trong cái “vốn có” này.
Đó là một nguyên tắc muôn đời không dễ thực hiện. Sự an nhàn nếu
như không thông qua sự nỗ lực của chính mình để có được thì sự an
nhàn này cũng không đẹp đẽ ngọt ngào được. Những thứ không phải
dùng mồ hôi và lao động chính mình đổi lấy, bạn không phải trả giá vì
nó bạn sẽ không xứng đáng hưởng thụ nó.

Trong đời sống xã hội hiện thực, cho dù một người đang sống ở tầng

lớp xã hội nào, người đó có thân phận và địa vị ra sao thì đều phải có
nghĩa vụ cố gắng lao động; là người nghèo hay giàu, là quan hiển hách
hay là dân thường đều phải mỗi người một việc, tự cố gắng nỗ lực, cống
hiến sức lực của mình cho xã hội. Nhưng có những người thì lại cả đời
chỉ ăn trắng mặc trơn, không hề cống hiến gì cho xã hội.

Lười biếng, không có việc để làm chưa bao giờ là vinh dự, càng

không nên trở thành một đặc quyền. Trong xã hội này vẫn có rất nhiều
loại tiểu nhân bỉ ổi chỉ ăn trắng mặc trơn, lấy sự trắng trơn lãng phí tiêu
sài làm vinh. Những quí tộc sa đoạ này không phù hợp với sự vinh hoa
quí tộc mà họ hưởng thụ. Họ sớm muộn gì cũng trở thành cục thịt biết
đi, không có nhân tính và không có lương tâm. Họ sẽ bị những người có
trách nhiệm, có suy nghĩ, có lương tâm xa lánh dần.

Lao động và phiền não vẫn là vị thần số phận mà loài người không

37

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.