HỐI HẬN
Có một vị tăng lữ rất nổi tiếng, sau khi chết đi, ai cũng cho rằng ông đã đắc đạo, nên rất sùng
bái ông.
Chết cùng ngày hôm đó còn có cô gái điếm nổi tiếng, cô ta sống trước cửa nhà thờ của vị
tăng lữ kia, họ là hàng xóm của nhau.
Một vị Thiên sứ đến mang vị tăng lữ lên thiên đường, còn một vị Thiên sứ khác mang cô gái
điếm xuống địa ngục. Khi Thiên sứ và tăng lữ lên đến thiên đường, cửa vẫn khép chặt. Thánh
Peter nói:
— Các ngươi gõ nhầm cửa rồi, hãy mang tăng lữ xuống địa ngục và đem cô gái điếm lên
thiên đường.
Thiên sứ nói:
— Ngài nói gì? Ông ta là một người tu hành rất nổi tiếng, không ngừng tĩnh tâm và cầu khẩn.
Do đó chúng tôi không cần hỏi mà đem ông ta lên đây. Còn người đàn bà kia nhất định phải
xuống địa ngục, do đó các Thiên sứ khác đã đem xuống địa ngục rồi, tôi không hỏi vì mọi
chuyện đã rõ ràng.
Thánh Peter nói:
— Các ngươi chỉ nhìn thấy bề ngoài, do đó đã làm sai. Tên tăng lữ này luôn tĩnh tâm cho
người khác thấy, nhưng trong thâm tâm hắn không ngừng nghĩ rằng: “Ta đang sống một cuộc
sống sai lầm, người đàn bà kia thật đẹp, với tay ra là có được. Chỉ cần băng qua đường là có thể
nhìn thấy cô ta. Ta đang làm một thứ vô nghĩa - cầu xin, lúc nào cũng phải tỏ ra mình là bậc
thánh thần, nhưng chẳng nhận được cái gì”. Có điều vì danh dự mà hắn không dám làm gì cả.
Trong cuộc sống có rất nhiều người luôn tỏ ra mình là người đoan chính như vị tăng lữ kia,
bởi vì họ nhát gan. Ông ta nhát gan vì ông ta nổi tiếng, được nhiều người biết đến, vì danh dự mà
ông ta không dám tìm đến cô gái điếm.
Nhát gan luôn khiến cho bản thân thấy sợ hãi, do đó ông ta chỉ là kẻ hành xác, ăn uống điều
độ, làm việc ngay thẳng. Nhưng trong đầu ông ta luôn có hình bóng cô gái điếm, ông ta luôn
muốn chiếm hữu cô ta.
Còn cô gái điếm thì ngược lại, cô ta hối hận, không ngừng hối hận. Vì cô ta biết mình đang
lãng phí cuộc đời, mất đi những thứ quý giá của đời người, vì tiền cô ta phải bán đi thể xác và
linh hồn. Cô ta luôn nhìn vào nhà thờ của người tăng lữ kia, cô ta hướng vào đó để sống. Đó mới
là tĩnh tâm thật lòng.
Cô ta cầu mong Thượng đế ban cho cơ hội được bước vào nhà thờ, nhưng nghĩ rằng mình là
gái điếm, như vậy sẽ báng bổ thần linh, nên chỉ dám nhìn mà không dám bước vào. Cô không
ngừng lên án bản thân, vì cô đã mất mọi thứ.
Thánh Peter nói: