101 TRUYỆN 100 CHỮ - Trang 40

- Anh hãy dịu dàng hơn với cô ấy nhé. Đàn bà chúng em yêu bằng tai

mà.

Chị mỉm cười nhưng lòng anh nhói đau.

- Em cũng đừng cả nghĩ nhé. Đàn ông bọn anh ai cũng có lúc vô tâm.
Chị nhìn lá rơi ngoài kia qua đôi vai mệt mỏi của anh.
...

Chị về, biết mình sẽ đếm thời gian.
Anh đứng đó, nhìn theo ngút mắt.

Món nợ văn chương

Nhà văn nổi tiếng với các tác phẩm ca ngợi những vĩ nhân trên khắp thế

giới. Nửa đời sống nơi đất khách ông mới về thăm quê, đứng trước mộ ông
bà cha mẹ, nhà văn chợt nhận ra đây chính là những người tuyệt vời nhất,
vì họ đã dạy cho ông biết nhìn thấy sự vĩ đại trong những con người bình dị
quanh mình.

Nhà văn ra đi, mang theo món nợ văn chương mà ông biết kiếp này sẽ

không thể trả. Vì thiếu quê hương.

Dạy và học

Họp cơ quan. Một cô văn phòng có chút sơ suất trong công việc. Chị

thạc sĩ nọ mắng: Không biết làm thì đến đây dạy cho! Tan họp có người lắc
đầu: Viện nghiên cứu mà như cái chợ ấy nhỉ!

Không biết mình có quyền dạy ai nên cũng không biết là mình cần học

cái gì, làm ở viện nghiên cứu mà như vậy thì cũng chẳng khác gì ở nơi chợ
búa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.