120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 161

CHƯƠNG

1

N

gày thứ 120. Sáng sớm, 5 giờ.

Bình minh vẫn còn chưa tới, bầu trời tối đen như mực, các ngôi sao trên

trời đều bị gió bắc cuốn đi, những vũng nước bên đường kết đóng thành
băng. Hôm nay dự báo thời tiết nói không khí lạnh sẽ tràn xuống hướng
nam, nhiệt độ đột ngột hạ xuống dưới 0 độ, rất có thể sẽ đón trận tuyết rơi
đầu tiên của năm nay.

Một người đàn ông cao gầy, khoác một chiếc jacket da rộng quá khổ,

băng qua vỉa hè không một tiếng động, ngước nhìn lên tầng 3 dưới bóng
cây thuỷ sam.

Móc chìa khoá, mở cánh cửa sắt của vườn ngoài, không ai thay chìa

khoá cho khu nhà này. Đá cuội phát ra tiếng ma sát khe khẽ, dùng một
chiếc chìa khoá khác để vào tầng 1, bước chân đầu tiên bước lên vào cửa
trước, bụi bặm bám quanh viền tròn của chiếc đèn pin.

Nếu như Trình Lệ Quân không tự sát, vậy thì ngày 22 tháng 6 năm đó,

cùng thời gian này, có người dùng cùng một phương thức, đột nhập vào căn
phòng này.

Tưởng tượng lại buổi sáng sớm giết người ấy, giống như sóng biển từng

tầng cuốn lấy bờ biển, cuốn trôi đi con đường hung thủ đã đi qua, bóc ra
từng mảng bụi trên những vật dụng gia đình, nấm mốc trên sàn nhà, cái
bóng ở dưới nắng. Anh ta bước lên cầu thang đá Đại Lý, không phát ra bất
kì âm thanh nào, giống như bước chân của một người phụ nữ.

Tầng 2, vẫn là phòng khách rộng lớn, có một dàn loa cao cấp, đáng tiếc

là bám đầy bụi bặm, ở giữa có bốn chiếc ghế sofa bằng da thật. Khi ánh
sáng đèn pin quét qua, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ.

Cô ấy đứng ở bên cạnh tường, mặc đầm dạ hội màu trắng, dùng ánh mắt

sầu thương nhìn anh ta.

Người đàn ông nhớ khuôn mặt này, rất nhiều ngày tháng đã nhìn không

rời mắt bức ảnh của cô ấy, đây là di ảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.