120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 171

CHƯƠNG

2

H

ắn ở đỉnh tháp.

Lâm Tử Túy xé một trang giấy trong cuốn “Gatsby vĩ đại”, lau vết máu

trên móng tay mình, mười đầu ngón tay đau nhức - Đây là kết quả của việc
hắn ngông cuồng muốn dùng tay móc ra một con đường dưới đất để thoát
thân.

Đằng sau gáy có một vết thương mới, nửa bên mặt toàn là máu, dây thần

kinh ở huyệt thái dương co rút đau điếng. Hắn nằm trên tấm đệm cỏ khô
dưới góc tường, cuốn chặt chiếc chăn lông ngỗng mà Thôi Thiện để lại,
ngước lên nhìn bầu trời tháng 12 lạnh căm và cả đỉnh của tòa nhà cao tầng
đối diện, phát ra tiếng kêu gào như dã thú.

Lâm Tử Túy đã gào thét cứu mạng suốt mấy tiếng đồng hồ, bất kì âm

thanh nào cũng đều bị tiếng ồn trên cao làm loãng đi, không thể cất nổi lên
lời nữa.

Một ngày một đêm, không được ăn cơm, lại càng chẳng có nước uống.

Mà hắn lại không biết săn bắt, cũng không biết làm thế nào để đánh lửa.
Huống hồ, mùa này cũng sẽ không có chim chứ đừng nói đến những động
vật khác hay là con người. Chỉ có một con mèo trắng toàn thân nhưng có
đuôi lốm đốm đỏ tới thăm viếng hắn.

Mấy tiếng trước, Lâm Tử Túy tỉnh lại, trong vườn treo chỉ còn lại một

mình hắn, tuyết tích tụ tan hết ra, lạnh thấu xương khiến người ta tuyệt
vọng.

Cô ta đi đâu rồi?
Máu tươi trên đầu vẫn chưa khô, miệng hà ra hơi ấm yếu ớt, hắn điên

cuồng gào lên.

- Thôi Thiện… Tiểu Thiện… Này… Xin lỗi… Em yêu… Tiểu Thiện của

anh… Xin em hãy thả anh ra… Thôi Thiện… Cô đang ở đâu?

Xới gần hết đất lên vẫn không tìm thấy tung tích của cô, chỉ phát hiện ra

cuốn “Gatsby vĩ đại”, đang được lật tới trang thứ ba.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.