120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 178

CHƯƠNG

3

Đ

êm ngày thứ 120.

Tuyết, đã tan hết.
Trong vòng 5 năm trở lại đây, đây là lần đầu tiên tuyết rơi ở thành phố

này sớm như vậy.

Đỉnh của tòa nhà cao tầng đối diện, trong bầu không khí loãng và ngắt

lạnh, một mảnh trăng non hình lưỡi liềm cực lớn treo lơ lửng, giống như
chỉ cần đưa tay ra là có thể hái xuống.

Ngồi trên một chiếc ghế dài phủ đầy lá khô rơi, hướng mắt nhìn vọng về

phía tòa nhà đang xây dở. Cái kiểu kiến trúc hình thù quái dị ấy, dưới ánh
trăng để lộ ra nội tạng và xương cốt, còn cả chiếc mũ là bốn bức tường cao
vợi trên mái nữa, nơi đó từng là nhà tù giam cầm cô ta, trong 120 dài dằng
dặc.

Thôi Thiện, đã chết rồi, giờ cô ta tên Trương Tiểu Xảo.
12 tiếng trước, cô ta gặp Lâm Tử Túy ở nhà tù trên không, người đàn

ông cô từng thương nhớ biết bao nhiêu ấy lại dùng hai tay bóp chặt yết hầu
cô - Đôi tay ấy có cảm giác rất thân thuộc, đem theo cả mùi thuốc lá nồng
nàn trên đầu ngón tay, trước đây từng lướt qua trước ngực cô vô số lần.

Trong giây phút sắp ngừng thở, đôi tay của hắn đột nhiên nới lỏng. Thôi

Thiện ho kịch liệt, hổn hển hít sâu vào một hơi, các đường hầm trong não
cũng biến mất sạch. Đầu Lâm Tử Túy áp chặt vào mặt cô ta, còn cả trọng
lượng của toàn cơ thể, giống như rất nhiều đêm lúc trước. Dùng chút sức
lực cuối cùng, cô ta yếu ớt vịn vào tường để đứng dậy, chỉ thấy đằng sau
gáy của hắn bị đánh bị thương, máu dọc theo tóc chảy ra đất.

Bên cạnh có hai viên gạch bị đập vỡ.
Ngồi xổm xuống sờ thử vào mũi của hắn, vẫn còn một luồng hơi nóng

thở ra, chỉ là bị đánh ngất đi thôi, đầu của đàn ông cứng thật đấy.

Đột nhiên, cô ta phát hiện bức tường phía nam có một sợi dây thừng

được thả xuống, vừa giống như sợi dây thừng để treo cổ tự sát, cũng giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.