120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 183

saxophone ở công viên quảng trường này đã nhiều năm, trước giờ chưa
từng có ai nghe hết từ đầu đến cuối. Thế là mỗi tối lão Trương đều sẽ thổi
ca khúc này, mỗi lần chàng trai đó sẽ ngồi ở ghế 10 phút, không thừa một
phút, cũng chẳng thiếu một giây, cũng nhìn lên đỉnh tòa nhà xây dở giống
như cô lúc này.

Hai tuần gần đây, người đó không tới nữa, nhưng lão Trương đã luyện

thành thói quen, dường như không thổi bài hát này thì trong lòng sẽ vô
cùng buồn bã.

- Trông anh ấy như thế nào?
- Không nhớ nữa.
- Chẳng phải mỗi tối đều gặp anh ấy sao?
- Đúng thế, nhưng tôi chưa từng nhớ mặt cậu ấy - Tôi nói không rõ được,

rất xin lỗi.

- Anh ấy mặc quần áo như thế nào? Dùng điện thoại gì? Mang theo túi

gì? Có còn nhớ không? Chú à, cháu xin chú đấy.

Thôi Thiện gần như dựa sát vào vai ông ấy để làm nũng, nhưng người

đàn ông lại rất thành thực:

- Rất phổ thông, mờ nhạt lắm chẳng có ấn tượng gì.
- Vậy anh ấy có nói câu gì đặc biệt không? Có từng nhắc tới ai không?
- Ờ - Tôi từng hỏi cậu ấy rất nhiều lần, vì sao muốn nghe ca khúc “Tôi có

hẹn với mùa xuân” này? Nhưng cậu ấy chỉ yên lặng lắng nghe. Lần cuối
cùng, cậu ta nói: Còn có một người nữa, ngồi trên chiếc ghế dài này, nghe
chú thổi ca khúc đó.

Không biết nên nói thêm gì, cô ta ngây ngốc nói ra hai chữ:
- Cảm ơn.
- Cô gái, muộn như vậy rồi, nên về nhà đi, tạm biệt! Lão Trương đeo kèn

saxophone rời khỏi công viên, Thôi Thiện vẫn ngồi trên chiếc ghế lạnh
ngắt, về nhà? Chẳng phải chính là đỉnh tháp Babylon sao?

Ngước nhìn lên vườn treo đỉnh tháp gần 0 độ, không biết người đàn ông

đó có còn sống không? Thôi Thiện mở điện thoại của Lâm Tử Túy ra, là
chiếc điện thoại Samsung hắn vẫn hay dùng, nhận được một tin nhắn gần
nhất, được gửi lúc chập tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.