120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 66

CHƯƠNG

10

N

gày thứ bảy mươi.

Thôi Thiện vẫn bị nhốt tại vườn treo như trước.
Vành trăng lên cao, trên đầu vang lên âm thanh gì đó, rồi hiện lên bóng

của chiếc trực thăng nhỏ. Dưới đáy treo thứ gì đó rất to, to hơn so với bình
thường rất nhiều, lẽ nào là một bữa ăn thịnh soạn?

Cô trù trừ mở miệng túi, thì ra là một chiếc chăn bông, bị gấp gọn và ép

chặt lại, lúc mở ra thì thấy rất to. Dùng chăn quấn lấy người, cảm giác nhẹ
tênh và ấm áp đến đáng kinh ngạc, không phải là chăn bông hay là chăn tơ
tằm, mà là chăn lông thiên nga trắng.

Trong túi còn đựng thêm một chiếc áo len to đùng, mặc dù là kiểu dáng

thụng của nữ, nhưng một người béo mập mặc vào cũng sẽ không chê là
chật. Chiếc áo len trắng tinh này sờ vào cũng cảm thấy rất thoải mái, 100%
lông dê, cũng không rẻ.

Như thế này đêm thu sẽ không còn lạnh nữa - Chăn lông thiên nga cũng

vậy, Tuy nhiên, mặc dù thảm lông rất tuyệt, nhưng ở trên nóc nhà lộ thiên
thế này thì lại không có nhiều tác dụng, rất dễ đi đời vì cảm lạnh, nhiễm
lạnh.

X không những đem tới đồ ăn mà còn đem tới sự ấm áp, không có người

đàn ông nào chu đáo hơn anh ấy nữa. Vì sao lại phải đưa tới trong đêm?
Bởi vì chiếc chăn này quá to, ban ngày bay lơ lửng trên bầu trời thành phố
rất có khả năng sẽ bị người khác phát hiện, chỉ có ban đêm mới có thể che
giấu một cách an toàn.

Thôi Thiện mặc áo len ngồi dưới góc tường, ở dưới đất là thảm cỏ khô,

thảm lông cừu và cả chăn lông thiên nga nữa. Trước đây lúc ở nhà cô
thường mặc như thế này, co đầu gối lại trước ngực, để cho áo len bó chặt
lấy đầu gối và cẳng chân, giống như một cái váy trùm lấy toàn thân.

Sau khi trời sáng, nhận được bữa sáng mà trực thăng nhỏ đưa tới, còn có

bút ghi âm và tai nghe của X, thêm cả một bức thư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.