27 BÀI HỌC TỰ CỔ VŨ BẢN THÂN - Trang 114

Trong văn phòng chẳng có ai, Hà Dương chán nản ngồi lên một

chiếc ghế, ôn lại nhưng câu hỏi và câu trả lời một lần nữa.

Lúc này, có một cậu bé học lớp dưới ngại ngùng đẩy cửa bước vào.

Cậu đi tới trước cái bàn giáo viên, mím môi ôm đống sách vở với bài
kiểm tra ở bàn đi. Đúng lúc đó một cơn gió thổi đến làm bài kiểm tra
bay tứ tung.

- Ôi! - Cậu bé kêu lên, vội vàng ngồi xuống nhặt giấy. Nhưng nhặt

được tờ này lại bay mất mất tờ kia, cậu bé luống cuống, toát cả mồ hôi.
Trúc Giang cũng ngồi xuống giúp cậu nhặt bài kiểm tra, còn nhẹ nhàng
an ủi:

- Không sao đâu, đừng lo, để chị giúp em.

Hà Dương vẫn thản nhiên ngồi, còn lẩm bẩm tỏ vẻ không vui:

- Ồn ào quá! Làm mình không thể tập trung ôn tập được.

Hà Dương vừa nói dứt lời thì cánh cửa văn phòng bật mở, cô Vân

bước vào. Cô cười nói:

- Trúc Giang, chúc mừng em đã trở thành học sinh tiêu biểu của lớp

ta học kỳ này.

- Sao lại vậy ạ? - Hà Dương thấy bất ngờ vô cùng. - Cô… cô còn chưa

nói chuyện với bọn em cơ mà?

Cô Vân cười nói:

- Hà Dương! Một học sinh tiêu biểu không phải chỉ biết nói những

lời hay, mà còn phải gương mẫu từ những việc rất nhỏ.

Hà Dương nghe cô nói vậy, bất giác mới hiểu ra, cậu thấy hối hận vô

cùng.

Có một thôn nọ nằm sát bờ sông, mỗi năm đều xảy ra lũ lụt khiến

nhân dân trong thôn khổ không để đâu cho hết. Cuối cùng mọi người
nghĩ ra một cách: xây một con đê thật dài để ngăn lũ. Từ đó, trong thôn
không còn xảy ra lũ lụt, người dân cũng có thể yên tâm sinh sống.

Nhưng đáng tiếc, cuộc sống yên ổn ấy không kéo dài được bao lâu.

Một hôm, một người nông dân tình cờ phát hiện trên đê có một tổ kiến.
Người này sợ hãi vội vàng chạy về báo với trưởng thôn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.