Thỏ trắng thì đều cung kính tránh xa Cáo, không dám gây sự với
nó.
Một hôm, Vịt con nhìn thấy Cáo đang đi về phía mình, liền
quay người chạy trốn. Không may, Cáo đã nhìn thấy nó và quát
lên: “Đứng lại, mau qua đây!” Vịt con ngại ngùng bước đến gần
Cáo. Cáo lại lấy kính lúp ra soi một lượt từ đầu đến chân Vịt con,
bỗng nhiên nói: “Chẳng trách vì sao anh đi đường cứ lạch bà lạch
bạch, nguyên nhân là do anh quá béo, từ nay về sau đừng có tham
ăn nữa nhé!” Vịt con bị Cáo mắng cho một trận, tức giận ôm bụng bỏ
đi.
Khỉ con đứng trên cây, nhìn
thấy Cáo mắng các bạn thì vô
cùng tức giận. Nó chạy lại chỗ
Cáo, nói: “Thưa người thay thế
Đại vương tôn kính, tại sao ngài cứ
dùng cái kính lúp đó để soi mọi
người mà không soi lại chính
mình vậy? Chẳng lẽ ngài không có
một khuyết điểm gì hay sao? Mời
ngài hãy dùng cái kính này để soi
lại chính mình đi!” Cáo nghe thấy Khỉ con nói thế, liền tức giận
nói: “Cậu dám hỗn láo với người thay mặt cho Đại vương sao? Ta sẽ
dùng cái kính này soi cậu, mỗi ngày một trăm lần!” Khỉ con vốn dĩ
chẳng sợ Cáo, nó liền cướp lấy cái kính trên cổ Cáo và ném mạnh
xuống đất, cái kính vỡ tan, sau đó, Khỉ con nhún người, leo tót lên
cành cây cao.
Cáo tức giận chạy quanh gốc cây mấy vòng liền nhưng không
tài nào leo lên được, nó chỉ còn cách nhặt lại mấy mảnh kính vỡ và
lủi thủi bỏ về. Thỏ trắng, Vịt con và Gà trống đứng từ xa nhìn
thấy Cáo đã bị trừng trị thích đáng thì vui mừng vỗ tay hoan hô.