BÁ NHA HỌC ĐÀN
Vào thời Xuân Thu, có một người tên là Du Bá Nha theo Thành
Liên tiên sinh học đàn. Chỉ một thời gian ngắn, Bá Nha đã thành
thục các ngón đàn, nhưng thầy giáo của ông vẫn cho rằng Bá Nha
biểu diễn chưa đủ cảm động lòng người mà chỉ là đánh lên những âm
thanh theo một giai điệu nhất định mà thôi. Tiếng đàn của Bá Nha
thiếu đi một thứ gọi là “thần vận” nên chưa thể khiến người nghe
đồng cảm. Một hôm, Thành Liên tiên sinh nói với Bá Nha: “Sư phụ
của ta tên là Phương Tử Xuân, sống ở biển Đông. Ông ấy biết cách
bồi dưỡng cảm xúc của con người, ta sẽ dẫn con đến gặp ông ấy để
học hỏi, nhờ đó, con có thể nâng cao khả năng của mình rất nhiều.”
Thế rồi hai thầy trò chuẩn bị lương thực, thuê một con thuyền
nhỏ và cùng nhau ra biển. Khi đến núi Bồng Lai trên biển Đông,
Thành Liên tiên sinh nói với Bá Nha: “Con hãy ở đây luyện đàn, để ta
đi tìm sư phụ.” Nói xong, ông chèo thuyền ra xa.
Mười ngày sau, Thành Liên tiên sinh vẫn chưa quay lại. Bá Nha
chờ một mình trên đảo, cảm thấy vô cùng sốt ruột, hàng ngày,
ngoài luyện đàn ra thì chỉ đứng ngóng về phía xa. Trước mặt là biển
xanh mênh mông, tiếng sóng vỗ ầm ầm; quay người lại nhìn là
rừng cây xanh mướt, tiếng chim hót líu lo vang lên không ngừng.