Chó săn chạy tới, dùng cái mũi thính nhạy đánh hơi, dùng cặp
mắt tinh tường tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng, nó nói tất cả
những việc này là do một cậu bé làm. Chó săn đi xe máy, lần theo
dấu vết, cuối cùng, nó dừng lại trước một khu nhà nọ, ngửi thấy
một mùi gì đó rất quen thuộc. Nó nhìn qua cửa sổ của từng ngôi
nhà, bỗng nhiên, dừng lại trước cửa một ngôi nhà nọ. Nó nhìn thấy
trong nhà có một cậu bé đang nằm trên sàn, bên cạnh cậu bé có rất
nhiều sách vở bị vứt lung tung, có quyển còn bị xé nham nhở, Chó
săn cảm thấy đau lòng thay cho những quyển sách đó. Cậu bé đó
đang dán các trang giấy với nhau một cách lộn xộn. Ồ, đó chẳng
phải là đuôi của Công hay sao, tại sao nó lại mọc trên người Thỏ nhỉ?
Không xong rồi, cậu ta định dán mũi của Voi lên đầu Khỉ con kìa.
“Không được dán lung tung,
mau dừng tay!” Chó săn hét lên,
nhảy từ cửa sổ vào nhà cậu bé. Cậu
bé sợ quá, giật nảy mình. “Cậu dùng
sách thế này đây hả? Thì ra những
chuyện kì quái xảy ra trong rừng
đều là do cậu làm cả. Đi! Vào rừng
với tôi!” Cậu bé khóc òa lên và hứa
là sẽ dán lại sách như cũ.
Sau đó, cậu bé kia đã dán lại những quyển sách như cũ. Các động
vật trong khu rừng đã trở lại hình dáng ban đầu của mình, chỉ có
điều, trên người chúng đều có những vết cắt nhỏ chứ không còn
phẳng phiu và đẹp đẽ như trước nữa. Tất cả đều hi vọng sau này sẽ
không bao giờ xảy ra những chuyện kì lạ như thế này nữa.
Sưu tầm
Trò chuyện cùng bé