Đừng để bị tôi đánh lừa. Đừng để chiếc mặt nạ tôi đeo đánh
lừa bạn. Bởi vì tôi không chỉ có một. Tôi đeo một ngàn chiếc mặt
nạ - mà tôi rất sợ phải tháo ra - không cái nào thể hiện tôi cả.
Giả vờ là một nghệ thuật và là bản chất thứ hai của tôi, nhưng
đừng bị đánh lừa.
Tôi khiến cho mọi người có cảm giác rằng tôi không hề sợ
hãi, rằng đối với tôi tất cả mọi việc đều tốt đẹp và bình yên - bên
trong cũng như bên ngoài; rằng sự tự tin là tên tôi, và sự bình
tĩnh là trò chơi của tôi; rằng mặt nước không gợn sóng, và tôi
đang kiểm soát mọi việc, không cần ai giúp. Nhưng đừng vội tin
vào điều đó. Xin đừng vội tin.
Bề ngoài, tôi có vẻ thoải mái, nhưng đó chỉ là mặt nạ của
tôi – chiếc mặt nạ luôn luôn biến đổi và luôn luôn che giấu.
Đằng sau nó, không hề có sự kiêu kỳ, trầm tĩnh hay hài lòng.
Đằng sau nó mới chính là tôi – đang bối rối, sợ hãi và cô đơn.
Nhưng tôi che giấu điều này, không muốn bất cứ ai biết đến.
Tôi lo sợ khi nghĩ đến việc điểm yếu của mình bị lộ ra. Đó là lý
do tôi lại điên rồ tạo ra một chiếc mặt nạ, một vẻ ngoài vờ như
lãnh đạm để giấu mình, để che đậy không cho ai nhìn thấy.
Tuy nhiên, bộc lộ với mọi người mới chính là cứu cánh của tôi,
cứu cánh duy nhất. Và tôi biết điều đó - điều duy nhất giải
phóng tôi khỏi bản thân, khỏi bức tường nhà tù mà chính tôi
xây nên, khỏi hàng rào mà tôi đã dựng cẩn thận. Nhưng tôi sẽ
không nói cho bạn biết điều này. Tôi không dám. Tôi sợ phải
làm việc đó.
Tôi sợ cái nhìn của bạn không mang theo tình yêu và sự
khoan dung. Tôi sợ bạn sẽ không nghĩ đúng về tôi, cười nhạo
tôi, và sự cười nhạo ấy sẽ giết chết tôi. Tôi sợ rằng sâu xa bên
trong, tôi không là gì cả, không chút tốt đẹp; rằng bạn sẽ thấy
điều đó và hắt hủi tôi. Vì thế, tôi phải chơi trò chơi của mình –
một trò chơi giả vờ liều lĩnh – với vẻ bề ngoài chín chắn nhưng
bên trong lại là một đứa trẻ đang lo sợ. Tôi bắt đầu trưng ra một
THÓI QUEN THỨ NĂM: HIỂU NGƯỜI TRƯỚC, HIỂU MÌNH SAU • 3 1 5