Ông uống một ngụm cà phê rồi nói tiếp: Không hẳn là Bàng Quyên vong
ân đâu, mà là y giấu nghề. Y sợ rằng khi cho biết tên ta, biết địa chỉ thì mọi
người sẽ tìm đến học. Y sợ rằng người khác sẽ giỏi hơn y đó mà. Chính thế
mà ta vẫn còn giữ Tôn Tẩn ở đây, sợ khi Tôn xuống núi, giỏi hơn Bàng thì
Bàng sẽ hãm hại Tôn đó.
Hai Ẩu ngạc nhiên, hỏi: Có chuyện đó sao?
Quỷ Cốc Tử đáp: Có chứ. Như hai gã Trương Nghi, Tô Tần chẳng hạn,
chúng là bạn của nhau. Tô Tần tìm đến Quỷ Cốc học trước, thế mà khi
Trương Nghi hỏi địa chỉ và số điện thoại của ta để tìm học thì y nhất quyết
không cho vì sợ. . . cạnh tranh nghề nghiệp!
Hai Ẩu bất bình, nói: Thời buổi công nghệ thông tin này rồi mà còn giấu
nghề theo cái kiểu đó thì vớ vẩn quá. Nếu không công bố thông tin liên lạc
với tiên sinh thì lấy đâu học trò cho tiên sinh dạy, lấy đâu ra tiền học phí để
tiên sinh uống cà phê?
Rồi Hai Ẩu ngạc nhiên hỏi lại: Ủa mà tiên sinh tài giỏi vậy sao không
chịu quảng cáo gì hết trơn hết trọi vậy? Thiếu gì cách quảng cáo, PR? Thậm
chí, chỉ cần tiên sinh tạo một trang web hay tham gia một mạng xã hội nào
đó, đưa thông tin liên lạc của mình lên đó thì khi mọi người Gu-gồ một phát
sẽ ra thông tin về tiên sinh ngay. Bọn đệ tử ấy làm sao giấu được? Thôi
được rồi, nếu tiên sinh không khoái chơi mạng thì ngày mai tại hạ sẽ đưa
địa chỉ, số điện thoại của tiên sinh lên báo eChip, mọi người sẽ lũ lượt kéo
đến đây thọ giáo tiên sinh!
Quỷ Cốc Tử bật cười sang sảng: Hiền hữu ơi, ta ẩn cư như thế cũng có lý
do chứ!
Thứ nhất, ta có một thân một mình, đệ tử kéo tới nhiều quá ta dạy đâu
xuể? Dạy không xuể thì dạy kém. Trò kém thì mất tiếng thầy!
Thứ hai, biệt danh của ta là Quỷ Cốc Tử, đặc trưng thương hiệu của ta
chính là bí ẩn, quỷ khốc thần sầu. Chính cái trò bí ẩn hành tung ấy càng làm
tôn thương hiệu của ta đó, hiền hữu ạ!