99 TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - Trang 149

THẦY ĐỒ VÀ THẦY CÚNG

Một người đàn bà goá, đến tháng bảy mời thầy cúng đến đốt

mã cho chồng, nhân tiện bà ta mời cả thầy đồ dạy chữ cho con
mình đến nhà ăn cơm.

Anh thầy cúng vì vốn đã dốt, lại thấy thầy đồ ở đấy đâm ra

lo lắng, chỉ sợ cúng không đúng, bị bắt bẻ thì xấu hổ chết. Thầy
cúng cứ dềnh dàng dở hết khoa nọ kinh kia, lần nữa mãi tới tối
mịt mới bắt đầu cúng, thế là cỗ bàn làm từ trưa bày ra giữa trời
thiu hết cả.

Trong sách cúng thường viết là “Tín chủ Mỗ” chữ “Mỗ” viết tháu

trông như hình cái tam giác. Thầy cúng đến chỗ ấy đoán mãi
không ra chữ gì mới đọc bừa là: “Tín chủ Nguyễn Thị Thẹo”.

Thầy đồ biết thầy cúng đọc sai nhưng cũng chẳng nói gì.

Khi đã cúng bái ăn uống xong thì đêm đã khuya, cả hai thầy

không về được mà phải ngủ tại gia. Hai mẹ con chủ nhà vào nhà
trong, còn hai thầy được bố trí ngủ ở nhà ngoài. Thầy đồ ăn
uống nhiều, mà toàn phải đồ thiu nên rất đau bụng mót đi ngoài.
Nhưng nhà đàn bà goá cửa đóng then cài rất cẩn thận, lại thêm
phần thầy đồ sợ chó dữ, không dám ra ngoài. Quá nửa đêm mót
quá không nhịn được, thầy đồ tính nước liều: “Không có lẽ lại ỉa
bậy ra nhà người ta. Sáng dậy thì còn mặt mũi nào! Chi bằng cứ
tương vào đít lão thầy cúng rồi muốn ra sao thì sao”.

Nghĩ thế, thầy đồ loay hoay trong đêm tối sờ tìm đít thầy

cúng rồi tụt quần ỉa phứa một bãi. Nhưng vì vội quá mà trời lại tối
đen nên sờ phải mồm lại tưởng đằng đít. Cứt đái của thầy đồ
vung vãi be bét mặt thầy cúng. Anh thầy cúng vùng ngay dậy, mặt
đầy cứt, tức quá chửi ầm lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.