99 TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN VIỆT NAM - Trang 59

KÉN RỂ GIÀU

Lão nhà giàu nọ có con gái đã lớn mà vẫn chưa kén được chàng rể nào vừa ý. Người nào lão

cũng sợ nghèo rồi sẽ moi tiền của lão. Lão có một chiếc thuyền, bèn chèo đi khắp nơi, vùng nào
cũng dừng lại ít lâu để dò tìm chồng cho con gái.

Một anh chàng nọ biết chuyện, chiều nào cũng đến mượn thuyền lão, mờ sáng hôm sau đem

trả. Và lần nào cô gái ra nhận thuyền cũng nhặt được vài đồng tiền mốc xanh. Cô ta bèn về thuật lại
với bố. Lão nghĩ bụng: “Tiền mốc xanh thì chỉ có tiền chôn lâu đời. A! Chả lẽ thằng này đào được
của, nó mượn thuyền tưởng làm gì hoá ra trở tiền ban đêm”. Cô con gái và lão bàn cách ve vãn anh
ta. Lúc đầu, anh ta làm vẻ dửng dưng sau rồi bằng lòng.

Lấy nhau, ăn ở được vài năm có một mặt con thì vốn liếng cô vợ mang về hết sạch. Anh ta bảo

vợ sang bố vợ vay tạm rồi ít bữa sau sẽ trả. Tiền vay ngày một nhiều mà không thấy trả. Lão quyết
định không cho vay nữa. Bấy giờ anh ta mới thú thật là trước đây anh ta chỉ có mỗi một quan tiền
mà thôi. Cả hai bố con lão cùng đớ hết người ra.

CHỦ NHÀ, ĐẦY TỚ

Một lão nhà giàu nọ thuê anh đầy tớ đến làm, hẹn sau mười năm sẽ trả tiền công một thể. Đến

hạn mười năm, muốn quỵt tiền công đầy tớ, lão bèn lấy một cái chăn chiên vừa ngắn vừa hẹp và
bảo:

- Mày làm thế nào thì làm để đắp cái chăn cho vừa người tao thì tao trả tiền công cho. Bằng

không thì mày cứ làm cho tao mười năm nữa rồi tao trả cả cho hai mươi năm, nếu không như thế
thì mày cứ tay trắng mà về.

Nói xong lão nằm thẳng cẳng ra phản, cái chăn vừa hẹp vừa ngắn mà lão thì to béo, anh đầy

tới đắp mãi vẫn không vừa, kín được đầu thì hở chân, được chân thì lại hở đầu. Anh đầy tớ buồn
lắm toan bỏ về, chợt nghĩ ra một mẹo, bèn trùm chăn lên kín đầu lão để cho thò hai chân ra ngoài
rồi lấy gậy cứ đầu gối mà phang. Lão chủ nhà đau quá co rút chân lại. Thế là cái chăn đắp lên cho
lão vừa khéo.

VẬY THÌ KHÔNG MẤT

Cô chủ và con hầu đi đò ngang qua sông lớn. Loay hoay thế nào mà con ở để cái ống vôi bạc

của cô chủ rơi xuống sông. Phải làm sao để khỏi bị cô chủ mắng, con hầu mới rụt rè hỏi:

- Thưa cô, cái gì mà mình biết nó ở đâu rồi thì có gọi là mất được không ạ?

Cô chủ cười bảo nó:

- Cái con đến là ngố. Đã biết ở đâu thì sao gọi là mất được nữa!

Con hầu mừng rỡ chỉ xuống sông nói:

- Thế cái ống vôi của cô không mất. Con biết nó đang nằm dưới đáy sông. Con vừa lỡ tay để nó

rơi xuống đấy.

NÓI KHOÁC MẤT TIỀN

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.