999 LÁ THƯ GỬI CHO CHÍNH MÌNH - Trang 120

Bức thư thứ 511 - 520

511. Có lúc không thể buông một người không phải vì không có ai
có thể thay thế người ấy mà là do bạn đã bỏ ra rất nhiều thời gian
và công sức, một khi chia tay, giống như tòa thành mà bản thân
dùng cả thanh xuân và tâm huyết cẩn thận xây đắp ầm ầm sụp
đổ.

512. Ðưa tay ra chỉ cần trong nháy mắt, nắm tay lại cần rất nhiều
thời gian, cho dù bạn gặp ai, đối phương sẽ là người nên xuất
hiện trong cuộc đời bạn chứ không phải ngẫu nhiên.

513. Một người dù tốt đến mấy nhưng không muốn cùng bạn
bước tiếp, vậy thì người đó chỉ là khách qua đường; một người
tuy có nhiều nhược điểm nhưng nguyện nhường nhịn mọi điều,
bên bạn đến sau cùng, đó mới là bến đỗ.

514. Rất nhiều người đột nhiên bặt vô âm tín, chưa tính đến
người đó có quan trọng với chúng ta không, chỉ nguyên việc họ là
người chúng ta cần đã rất đáng để bận tâm rồi. Chúng ta bắt
buộc phải thừa nhận đạo lý "người đi trà lạnh", dù chỉ là nhất
thời, nhưng đã đi là đi, không phải cứ trở về thì sẽ luôn có người
ở đó đợi bạn.

515. Khi một người bỏ rơi bạn, đừng cảm thấy bị tổn thương, mỗi
người đều có cuộc sống của riêng mình, không ai có thể ở bên
bạn mãi. Ðừng đối xử quá tốt với một người nào đó, bởi đến cuối
cùng bạn sẽ nhận ra, thời gian qua đi, người ta sẽ quen với điều
đó, tất cả những gì bạn làm họ sẽ cho là lẽ dĩ nhiên. Thực ra bạn
rõ ràng biết rằng, hèn mọn nhất chính là tình cảm, nguội lạnh
nhất chính là lòng người.

516. Có rất nhiều người mỗi lần tức giận đều cố ý tắt điện thoại,
khi không chịu được nữa mở ra xem mới phát hiện không có gì
cả. Bạn tự đa tình cho rằng mình rất quan trọng trong trái tim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.