Chương 12. Đội bóng mơ ước
Trung vệ Chelsea Frank Lampard có lẽ chưa bao giờ phải thực hiện
một cú phạt penalty căng thẳng như thế khi bước vào vòng cấm địa
buổi chiều Chủ Nhật, ngày 30 tháng 11 năm 2003 đó. Trong trận
này, đội chủ nhà Chelsea nghênh tiếp các nhà vô địch giải ngoại
hạng Anh – câu lạc bộ Manchester United. Abramovich đã mời
khoảng 500 người bạn Nga thân thiết đến xem trận đấu mà ông
cho là trận đặc sắc nhất của mùa giải. Các vị khách quan trọng
nhất, trong đó có những nhân vật nổi tiếng như nữ diễn viên
Minnie Driver, nhà vô địch quần vợt đã nghỉ hưu Boris Berker và
tiểu thuyết gia-diễn viên hài David Baddiel, được bố trí chỗ ngồi
tại các khu buồng vip Thiên niên kỷ. Những người còn lại thì ngồi
trên các khán đài khác. Trận đấu càng trang trọng hơn khi ngài Clive
Woodward, huấn luyện viên bóng bầu dục người Anh, và Lawrence
Dallaglio, thành viên đội vô địch World Cup đầu tháng đó, tới chỗ
ngồi và nhận được sự hoan hô cuồng nhiệt của đám đông 42 nghìn
khán giả đang ngồi kín các khán đài.
Đến phút thứ 27 của trận đấu vô cùng căng thẳng này, Lampard
truyền bóng cho Hernan Crespo, Crespo nhận bóng và truyền vào
vòng cấm địa cho Joe Cole. Khi Roy Keane, trung vệ nổi tiếng đá
gấu của đội Manchester United, đánh Cole ngã nhào và bị trọng tài
thổi phạt đền, đội khách đã ồ lên phản đối với tất cả “sự phẫn nộ”
của một tên trộm khi bị bắt quả tang đang tìm cách thoát khỏi cái
bếp bằng đường cửa sổ. Thủ môn người Mỹ Tim Howard của
United cố gắng thực hiện chiến thuật động tác giả, nhằm gây áp
lực tối đa lên cầu thủ thực hiện cú đá phạt. Nhưng điều đó không
đem lại kết quả. Lampard sút quả bóng thấp và mạnh vào góc cuối