nghĩa là cuộc sống xã hội của Abramovich, ít nhất là ở Moscow, bị
hạn chế rất lớn.
Tổ chức các cuộc gặp gỡ tại tư gia được bảo vệ nghiêm ngặt là một
chuyện, nhưng đi lang thang trong thành phố, ghé vào các buổi giới
thiệu các loại túi xách mới hay nhún nhảy trên sàn của một hộp đêm
lại là một chuyện khác. Một trong số ít các nhà hàng ở Moscow mà
Abramovich thường đến là nhà hàng Vanil, được mệnh danh là một
“sự kết hợp tuyệt vời giữa tính thanh lịch hiện đại và vẻ đẹp cổ xưa
với những bức tường gạch trần và những tấm gương mạ vàng khổng
lồ.” Ông chủ nhà hàng, Fyodor Bondarchuk, là con của cố đạo diễn
điện ảnh Sergei Bondarchuk, người đã giành giải Oscar cho bộ phim
Chiến tranh và Hòa bình.
Trong giai đoạn này, Abramovich ngày càng dành nhiều thời
gian ở nước ngoài hơn, hoặc là ở London hoặc là ở miền nam nước
Pháp. Mặc dù cuộc sống náo nhiệt ở St Tropez cũng khá hấp dẫn,
nhưng các mối quan hệ xã hội của Abramovich ở London còn có sức
hút hơn nhiều. Điều đáng ngạc nhiên là phần lớn các mối quan
hệ đó có liên quan đến câu lạc bộ bóng đá Chelsea. Ở Ý, tất cả mọi
người, từ chính trị gia và doanh nhân đến nghệ sĩ và nhà văn đều
ủ
ng hộ các câu lạc bộ bóng đá một cách nhiệt thành. Tuy nhiên ở nước
Anh, nơi có đa số những người thuộc giới tinh hoa ưa chuộng môn
bóng bầu dục, thì nhóm người ủng hộ bóng đá từ lâu chủ yếu là
tầng lớp công nhân. Nhưng Chelsea đã từ lâu đã góp phần cải thiện
xu hướng này.
Trong số những người ủng hộ nổi tiếng của họ có các chính trị
gia như cựu Thủ tướng John Major, cựu bộ trưởng David Mellor (thời
cựu thủ tướng Tory) và cựu Bộ trưởng Thể thao Tony Banks (thời cựu
thủ tướng Tony Blair). Bên cạnh đó, họ còn nhận được sự ủng hộ nhiệt
tình của một nhóm cổ động viên Vip do Bá tước “Dickie”
Attenborough đứng đầu. Tuy nhiên, có một chi tiết đáng lưu ý là