ÁC BÁ - Trang 77

gia đơn giản như vậy có thể xong việc. Nếu như quả thật đơn giản như
vậy… lão tử cũng không gọi!

Cường Tử lách mình tránh né khỏi nắm tay của Lý Vạn Thanh thay nhau
đánh tới, nắm đấm to như cái chén kia uy vũ sinh gió. Cường Tử dựa vào
thân thể linh hoạt miễn cưỡng còn có thể trụ vững được, nhưng lại không
có một chút cơ hội hoàn thủ, có thể bảo đảm rằng không bị đánh đã rất khó
khăn rồi.

Dù Cường Tử chay lì với tư thế tiêu sái, ra chiêu nổi tiếng sắc bén. Trước
kia ở chợ đánh nhau cũng coi như là một tên hảo hán tiếng tăm vang dội
thấy ai cũng mắng được. Tuy nhiên đối phó Lý Vạn Thanh vẫn là cố gắng
hết sức. Sau khi tránh khỏi vài quyền bị một tay của Lý Vạn Thanh nắm
được quần áo trước ngực, một quyền đánh từ dưới lên vào bụng Cường Tử.
Cường Tử đau đớn ngũ quan cũng vặn vẹo vào nhau.

Lý Vạn Thanh thừa dịp Cường Tử gập người lại vì đau đớn, khuỷu tay nện
ở trên lưng Cường Tử. Lần này Cường Tử ngã sấp nằm thẳng đơ ở trên mặt
đất không ngừng run rẩy. Lý Vạn Thanh cũng không thu tay lại, mà là theo
sát một chân đá Cường Tử trên mặt đất ra xa hai mét. Cường Tử lăn lật đi,
sau đó không nhúc nhích nữa.

Lý Vạn Thành tiến lên hai bước, một chân đạp ở trên người Cường Tử cúi
đầu nói:

- Cháu nội, gọi gia gia đi!

Cố sức vùng vẫy vài lần cũng không thể giãy thoát ra được, chỉ thấy vẻ mặt
dứt khoát kiên quyết Cường Tử đang nhìn gã, ánh mắt kiên định không dời
lạnh lẽo bất khuất. Thật giống như một nghĩa sĩ sắp đi đến pháp trường
khiến cho người ta trông thấy mà sợ hãi.

- Muốn bảo tôi gọi gia gia? Hừ… Anh gọi vài tiếng được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.