Đều là mẫu thân, Diêu thị lại chảy máu tươi, bên bờ vực tử vong, cũng
không quên đem đôi nhi tử phó thác lên người trượng phu, khẩn cầu hắn và
hoàng hậu lưu tâm.
Mà tỷ tỷ của hắn biết rất rõ cô nương kia là nữ nhân mà nhi tử nàng một
lòng khát cầu, đã không ra tay tương trợ cũng thôi, hết lần này tới lần khác
lại còn làm như thế.
Nàng sao có thể nhẫn tâm như vậy? Tại sao có thể ngoan tâm như thế?
- Ra ngoài, bắt đầu từ ngày hôm nay, nếu không được tuyên triệu, thì
đừng có tiến cung.
Hưng Khánh Đế hoàn toàn lạnh tâm, hắn nói những lời tuyệt tình như
thế, mà giọng nói lại rất bình tĩnh, không có một tia dao động. Vẻ mặt cùng
lời nói như vậy, khiến trong lòng Thuận Ninh trưởng công chúa cảm thấy sợ
hãi cùng kinh hoàng.
Làm tỷ đệ ba mươi chín năm, nàng biết rõ hoàng đệ của mình khi nào có
thể chọc, khi nào không thể chọc. Đã nhiều năm như vậy, kể từ lúc hắn
đăng cơ kế vị, dù nàng có làm nhiều điều quá đáng, hắn cũng chưa bao giờ
chỉ trích nàng.
Hôm nay lại nói ra những lời này, quả thực làm nàng không thể tiếp thu
được, lúc này liền gọi thẳng kỳ danh của hắn, hét lớn nói:
- Liên Hạo, vì một xú nha đầu vô liêm sĩ, liền đối xử với ta như vậy?
Ngươi đã quên, quên lúc trước vì ngươi, ta đã trải qua cuộc sống như thế
nào sao?
Nàng giơ tay lên, che ngực của mình, tràn ngập bi phẫn cùng không cam
lòng, sâu đậm tới mức không thể che giấu được hận ý, toàn bộ đều hiện ra
bên ngoài.