“Hoàng thượng cũng không xem trọng đề, nói tính tình đệ rất mềm
yếu, rất giống ngài ấy, lo lắng về sau đệ sẽ rơi vào hoàn cảnh ngài ấy, ta lại
không nghĩ như vậy, ta luôn cảm thấy đệ chỉ là không có điều kiện để tranh
giành, cũng không phải là không có dã tâm, ta cảm thấy đệ tài giỏi như vậy,
vì bản thân đã mà suy tính rất nhiều, mong có thể có một ngày kia được
hoàng thượng chú ý.”
“Cho nên, đệ mới có thể cứu được hoàng thượng từ trong tay của ngũ
hoàng tử, trí dũng và mưu kế, đệ đều có, thứ đệ kém, chỉ là tự tin, đệ không
tự tin vào chính bản thân đệ, giống như sợ rằng hoàng thượng không tin
tưởng đệ, đệ là huyết mạch của hoàng thượng, đệ giống ngài ấy không có gì
đáng trách, chỉ cần cho đệ một tấm gương, chưa hẳn là đệ sẽ không thể học
tập được, vì vậy ta nghị sự với triều thần cũng không cho đệ đi ra, hơn nữa
mỗi ngày đều xem đệ có hiểu được không, và cho tới ngày hôm nay, ta mới
nghe được điều ta muốn nghe.”
“Bắt nạt kẻ yếu là thiên tính của con người. Triều thần e ngại Chỉ Cố,
nhưng lại muốn ép hoàng thượng, bởi vì hoàng thượng mềm yếu.Nhưng,
bọn họ lại rất hiểu, nếu muốn dùng thái độ khi đối mặt với hoàng thượng để
đối mặt với Chỉ Cố, Chỉ Cố sẽ không cho bọn họ trái cây ngon để ăn, cho
nên bọn họ mới có thể tránh đi đối mặt, bọn họ không biết Chỉ Cố đến Tây
Vực, họ cho rằng ta có Chỉ Cố làm chỗ dựa lưng, cho nên bọn họ mới có
thể thành thật trước mặt ta như khi ở trước mặt Chỉ Cố, không dám đối với
ta nhưng đối với hoàng thượng, Nhưng nếu từ thân phận để nói. hẳn là
hoàng thượng với là người bọn họ tại em ngại nhất, nhưng tại sao lại không
phải vậy?”
“Bởi vì tâm tính của hoàng thượng nhân hậu, nhất là khi đối đãi với
lão Thần, ngài ấy vẫn có một phần khoan dung, Hoàng thượng làm như vậy
chẳng lẽ là sai sao? Không, ngài ấy không sai, chỉ là con người luôn luôn
có lòng tham, dần dà, phần đối xử khoan dung đó bọn họ lại coi thành
đương nhiên, Ai cũng không ngoại lệ. có một số việc chỉ cần xảy ra một