Trang Trạch Lương.
Cuộc đời nàykhôngthể thoát khỏimộtnhà này, Trang Thư Tình từ đáy
lòng cảm thấy chán ghét.
Trang Thư Tình lúc này liền biếtmộtphong thư cho Từ Công Mậu, cho
người nhanh chóng ra roi thúc ngựa truyền chohắn, người kia,
sớmđãkhôngphải phụ thân của nàng và Thư Hàn.
Quảthậtnàngkhôngngờ, chuyện này lại vẫn chưa kết thúc.
Qua bảy tám ngày sau, kinh đô liền nổi lên lời đồn.
“Trang tiểu thư tư thông với Cúc Quốc? Chuyện này sao có thể? Nàng
cấu kết với Cúc quốc có thể được cái gì?hiệntại trừ ngôi vị hoàng đế là
nàng chưa ngồi lên rathìquyền hành tất cảkhôngphải đều nằm trong tay
nàng hay sao?” Ngườinóichuyện lén lút đè nặng giọng, “Ainóikhôngphải
chứ? Nhưng chuyện chính là truyền ra như vậy, phụ thân của nàngđanglàm
quan ở Cúc quốc, nghenóihoàng đế Cúc quốc còn phong tước vị chohắn,
hưởng hết vinh hoa phú quý.”
“Trang tiểu thư là người thông minh, chắc chắn nàngsẽkhônglàm việc
ngốc nghếch như vậy, chỉ cần nàng có hơi chút lỏng tay, Trang
giakhôngphảisẽtrở nên phú quý hay sao?Nhưng mà giống như
cũngkhôngnghenóinàng có xếp người Trang gia vào triều đình, Đổng gia
cũng chỉ cómộttam lão gia có thể thượng vị. Những người khác đều bị đè
nặng xuống, người như vậy khó có được.”
“...” Ngườiđitruyền lời đồn nghẹn muốn phunmộtbúng
máu,hắnkhôngphải muốn truyền đạt ý này a!
“nóikhôngchừng cũng là bởi vì có an bày khác nênkhôngcần đến
Trang giathìsao? Mặc kệ ngươi tin haykhông. Dù sao ta nghe được chính là
chuyện như vậy.”