Trang Thư Tình lắc đầu, “Bí phươngkhôngảnh hưởng gì đến sức khỏe
của con người, nhưng tôikhôngthểnóicho cậu làm sao tôi có thể biết.”
“khôngảnh hưởng đến sức khỏe là được, cậu chờmộtchút, Tớđigọi
điện thoại.” Lưu Chân Chân mở di động,khôngthể ấn vài cái, tìm được tên
lập tức gọi qua.
“anhHai, có bậnkhông?”
“anhđến chỗ của emmộtchuyến, ừm, bây giờ, có chuyện rất quan
trọng,khôngthểnóitrực tiếp qua điện thoại.”
“Được, em ở đây đợianh.”
Cúp điện thoại, Lưu Chân Chân đóng điện thoại lại,nói: “Tớ cũng có
chút tư tâm, những gia tộc như của chúng tớ bất cứ chuyện gì
cũngkhôngthể làm việc qua loa,anhtrai của tớ tuy rằng là người thừa kế có
đủ tư cách nhất, nhưng sau chúng tớ còn cómộtem trai khác mẹ, nếu như
cuộc sống của tớ còn có thể tiếp tục tự do tự tại,thìanhtrai của tớ phải luôn
là người nắm quyền, Trang Tình, chỉ cần phương pháp của cậu có sử dụng,
gia chủ của Lưu Gia bất cứ ai cũngkhôngthể chen lọt, hơn nữa, việc này
nếu giao vào tayanhhai, tớ ở cam đoan rằng cậusẽkhôngchịu thiệt.”
Trang Thư tìnhnóithế nàothìcũng là người từng cầm quyền cao, cho dù
là trong giấc mơthìchuyệnđãtrải qua cũng có thể ảnh hưởng đến nàng,
“Chuyện này tớ hiểu, nếu như tôiđãnóichuyện này với cậu, tức là
tớthậtsựtin tưởng cậu, cũng tin tưởng người cậu chọn.”
Lưu Chân Chân giữ lấy tay nàng, nắm chặt.
anhtrai của Lưu Chân Chân gọi là Lưu Bác, lúc bước vàotrênmặt
đeomộtchiếc kính màu đen, vóc người rất cao, mặc áo sơ mi trắng quần tây
rất ra dáng củamộtđàn ông thành đạt.