Trang Thư Tình cúi đầu nhìn hắn, “Ta đáp ứng, nhưng người khác
không đáp ứng, luật pháp Đại Chu không đáp ứng, liệt tổ liệt tông Trang
gia không đáp ứng.”
Trang Trạch Lương rên lên một tiếng thật dài, nếu ai không biết những
chuyện hắn đã làm trước đầy, bộ dáng thống khổ tuyệt vọng kia quả có thể
khiến người đồng tình.”
Bạch Chiêm ôm lấy nàng đi ra ngoài.
Trang Thư Diệu vẫn một mực không nhúc nhích, Trang Thư Tình chỉ
cho rằng hắn đã hôn mê rồi, lúc bước qua người hắn, nhìn thoáng qua mới
nhận thấy, trong mắt đầy vẻ điên cuồng cùng hai bàn tay nắm chặt, lòng
nàng liền biết chuyện không tốt, lúc này nàng đã quên mất Bạch Chiêm là
người vô cùng lợi hại, theo bản nằng vừa nhào tới bên người hắn, vừa khẽ
lên tiếng, “Cẩn hận.”
”Phanh!”
Trang Thư Diệu bị đá bay ra ngoài, ánh mắt Trần Nguyên tối sầm nhìn
hắn. Nếu không phải bọn họ còn muốn hắn chết rên đoạn đầu đài thì hôm
nay hắn chết chắc rồi, chứ không chỉ là phun máu.
Bạch Chiêm bị động tác của Trang Thư Tình khiến cho hắn trở nên
bối rối, thấy vẻ mặt nàng vẫn đang chấn kinh, lập tức bế người đi ra ngoài.
Trang Thư Đình an tĩnh nhìn, sau khi đám người rời đi thì chạm rãi cúi
đầu, nhìn mẫu thân đang yên lặng rơi lệ.
Ba ngày sau là trảm, nàng chỉ còn lại ba ngày để sống mà thôi.
Hối hận sao?