”Thỉnh công tử chờ.” Vén áo thi lễ, Trang Thư Tình xoay người vào
cửa.
Trương Tú Nhi một phen lôi kéo nàng tránh xa nhà của Lí tẩu, cảm
thấy cách được đủ xa mới nhỏ giọng nói: “Thư Tình, ai vậy? Ngươi khi nào
nhận thức? Ta thấy người này thế nào có chút nguy hiểm?”
Không thể để Bạch Chiêm đợi lâu, cũng không thể an ủi Trương Tú
Nhi đang bất an, Trang Thư Tình dứt khoát nói: “Hắn lúc trước giúp ta
cùng Thư Hàn một đại ân, không phải là người xấu, trở về ta lại cùng tỷ tỷ
nói chuyện tỉ mỉ.”
Trương Tú Nhi có ngàn vạn cái lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể thả
người rời đi.
Trang Thư Tình trở về phòng vật nhỏ được nàng đặt tên là Niệm Niệm
nhanh chóng được ôm lên, lại lấy thêm chút bạc để trên người, rồi nhanh
chóng ra cửa.
”Đã để công tử đợi lâu.”
Bạch Chiêm đối với xe ngựa nâng nâng cằm, “Không sao. Đi lên.”
Nam nhân này thật sự rất bắt mắt, đi với hắn cùng một chỗ bị người
qua đường nhiều lần nhìn lên xe ngựa, Trang Thư Tình không có cách nào
chỉ lựa chọn làm như không thấy.
Bạch Chiêm thật vừa lòng chính mình không có liệu sai.
Tận lực bỏ lại một đám thủ hạ để ra ngoài, tự nhiên chỉ có thể chính
mình lái xe, vung roi ngựa, ngựa nghe lời đi về phía trước.
”Ở đâu?”
”Phía đông chợ.”