Rất nhanh, bầy sói liền phân ra tìm thuốc, còn dư lại mấy con sói đem
vòng bảo hộ lui vào một chút.
Hít sâu một hơi, Trang Thư Tình không tiếp tục chậm trễ, cẩn thận đi
đến bên người con sói bị thương nặng nhất kia, đem những dụng cụ phẫu
thuật đã chuẩn bị tốt đến, cẩn thận kiểm tra cho chúng.
Những vết thương trên người đều sâu tới xương, miệng vết thương
giống như những cái động nhỏ, da thịt mất hoàn toàn, còn có mấy chỗ
xương cốt bị chặt đứt, những thứ này vốn không phải vết thương nhẹ.
Nhưng vết thương trí mạng nhất lại ở trên đầu.
Một đạo miệng vết thương dài tận xuống khoé mắt bên trái, lỗ tai trái
không còn, tròng mắt cũng không có. Ngay cả thịt ở lưng cũng bị mất một
khối, đầu lâu đều lộ ra.
Tay trái của nàng cố gắng giữ lấy tay phải, “Niệm Niệm, để cho tộc
nhân của ngươi ra đi yên bình đi.”
”Ngao ô...” Một tiếng non nớt mang theo bi thiết vang lên, tiếng sói
tru bắt đầu cao thấp nối tiếp.
Âm thanh bi thiết lan tràn, Trang Thư Tình ngăn không được sự khó
chịu trong lòng, làm bác sĩ lại không cứu được bệnh nhân của mình. Làm
thú y không lại cứu được động vật, không cần bất luận người nào đến khiển
trách. Trơ mắt nhìn một sinh mệnh ở trước mặt mình mất đi sinh khí chính
là trừng phạt lớn nhất đối với bọn họ.
”Ngao ô...” Theo một tiếng nối một tiếng càng thêm thê lương truyền
đến, một con sói to lớn, chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, từ sâu trong rừng
rậm đi tới.
Trên người vết máu loang lổ, bộ lông trắng muốt nhăn lại với nhau,
mơ hồ có thể thấy được miệng vết thương trải rộng trong đó. Nhưng điều