Tuy là Trang Trạch Lương không có chút lương tâm, đối với trong tộc
không có nửa phần cống hiến, sự tình cũng sẽ không thuận lợi như vậy, tự
làm bậy không thể sống, câu này chính là nói hắn.
Vết thương trên đầu Trang Thư Tình rất dễ thấy, hơn nữa hai tỷ đệ
thân thể gầy yếu, sắc mặt trắng xanh, không cần nói cái gì cũng đã thuyết
minh hết thảy.
Lão nhân lớn tuổi đang ngồi ở vị trí chủ thượng, “Hoang đường,
hoang đường.”
Trang Thư Tình nhìn về phía Trang Trạch Dân, Trang Trạch Dân hiểu
ý, cấp hai người giới thiệu nói: “Ngồi ở vị trí chủ thượng là tổ bá phụ (ông
bác), vài vị bên kia đều là các vị tổ thúc thúc (ông chú).”
Trang Thư Tình gật đầu, dẫn đệ đệ tiến lên chào, “Thư Tình (Thư
Hàn) vấn an tổ bá phụ, cùng các vị tổ thúc thúc.”
”Miễn lễ, miệng vết thương đã khá hơn chưa?”
Người hỏi chuyện là tổ bá phụ, Trang Thư Tình cung kính đáp lời,
“Hồi tổ bá phụ, đại phu đã xem qua, uống thuốc cũng tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.” Lão nhân cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, đề tài vừa
chuyển liền trở về chính sự, “Chuyện của ngươi Trạch Dân đã cùng chúng
ta nói qua, gọi ngươi đến chính là muốn hỏi ngươi một câu, ngươi nhất
định phải làm như vậy?”
”Dạ, tổ bá phụ, tỷ đệ chúng ta đã hạ quyết tâm.”
”Ngươi cũng biết việc này sẽ như thế nào, việc hôn sự của ngươi sẽ
trở nên khó khăn? người ta sẽ không lấy một cô nương có bối cảnh không
tốt như ngươi.”