AI ĐÓ HOÀN HẢO - Trang 242

đóng cửa lại với một tiếng thở dài. “Chúng ta thực sự sẽ phải cẩn thận hơn
ở đây. Chúng ta không thể để lộ.”

“Tại sao chúng ta không ra ngoài và tận hưởng thời tiết đẹp như thế này
nhỉ?” anh đề nghị. “Và cho những người hầu một cơ hội để dọn dẹp những
căn phòng này.”

Julia cho rằng đó là một ý tưởng tuyệt vời, đặc biệt là khi họ có thể nói
chuyện thoải mái ngoài trời mà không có ai bên cạnh. Cô cầm lấy mũ và
mở cửa, nhưng hơi dừng lại để phủi bụi sau váy. Cô đã ngồi lên trên tấm
khăn trải giường, nó rất bẩn.

“Chờ đã!” Richard kêu lên, giữ lấy tay cô. “Để anh giúp em.”

Cô liếc nhìn lại để thấy ánh mắt kiêu ngạo trong mắt anh và anh đưa tay
nắm lấy váy của cô. Cô xoay người lại để đối mặt với anh. “Không, em
không nghĩ vậy.”

Lúc này anh đang cười toe toét. “Ah, thôi nào, tình yêu, còn cơ hội nào
tốt hơn một chút bụi chứ!”

“Thực sự, anh không được đặt tay của anh vào mông của em.” Cô cố
làm ra vẻ nghiêm nghị, nhưng sự hài hước trêu chọc của anh rất dễ lây lan.

“Cho anh một cơ hội nào,” anh ca cẩm, và lại với lấy cô.

Cô cười và nhanh chóng lùi ra khỏi cửa với câu nói chắc nịch “Không.”

Anh phớt lờ sự phủ nhận của cô và nhảy về phía trước. Cô hét lên và
chạy xuống hành lang. Giờ thì cười khúc khích, cô quay nửa người để đảm
bảo rằng anh không đến quá gần… và va vào cha anh.

Mặt cô nóng bừng! “Xin thứ lỗi,” cô bước lùi lại, và vội vã đi xuống cầu
thang trong bối rối.

“Ông chắc chắn biết cách xuất hiện đấy, ông già,” cô nghe Richard phàn
nàn trước khi anh bước xuống cầu thang sau cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.