AI ĐÓ HOÀN HẢO - Trang 293

Cô không cần phải hỏi. Gã khổng lồ đó hẳn phải là một trong những kẻ
vũ phu mà cha anh đã thuê để áp chế anh từ lâu. Một người khổng lồ như
vậy chống lại một cậu bé không có khả năng tự vệ — cô thực sự ngạc nhiên
khi Richard đã khoan dung và không đánh đập gã đàn ông bị thương đó.

Anh dẫn cô đi vòng qua một bên của ngôi nhà. Sân vẫn được chiếu sáng
tốt. Một vài căn phòng ở phía đó của ngôi nhà vẫn còn sáng đèn, thậm chí
cả phòng làm việc. Julia nghĩ điều đó thật kỳ quặc, cho đến khi Richard liếc
qua cửa sổ, rồi đột ngột cúi xuống và kéo cô đi lần nữa.

“Đồ khốn,” anh thì thầm. “Ông ta cũng để lại một tên hầu bên trong
phòng làm việc. Hắn đang ngủ trên ghế, nhưng việc mở cái cửa sổ đó ra có
thể sẽ đánh thức hắn dậy. Đó chắc chắn phải là nơi cất giữ.”

“Nếu nó luôn được bảo vệ, chúng ta sẽ không thể vào đó, phải không?”
cô hỏi với vẻ thất vọng.

“Chúng ta sẽ vào được. Vào ban ngày, khi những người hầu quá bận rộn
với nhiệm vụ khác của họ để mà đứng gác.”

“Anh biết điều đó là quá rủi ro.”

“Không nếu Cha bắt đầu nới lỏng cảnh giác. Nhưng giờ thì ông ấy vẫn
chưa đâu. Ông ta vẫn còn quá đa nghi. Anh nghi ngờ rằng người hầu phòng
đã nói bất cứ điều gì với ông ta về việc tìm thấy chúng ta trên giường cùng
nhau sáng nay. Nhưng một đêm nữa trên giường khi ông ấy thực sự có thể
nghe thấy tiếng chúng ta vận động có thể thuyết phục ông ấy. Chúng ta có
thể canh giờ ngay trong đêm nay, ngay khi ông ấy về đến nhà.”

“Khoảnh khắc đầu em chạm vào gối, em sẽ ngủ say như chết rồi. Đêm
nay, em quá mệt mỏi.”

“Đêm mai hoặc đêm hôm sau, khi chúng ta chắc chắn rằng ông ta đang
ở trong phòng của mình”.

Thêm hai ngày nữa ở Willow Woods ư? Cô đột ngột thay đổi quyết
định. “Được rồi, đêm nay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.