CHƯƠNG
41
H
à Thích nào chịu thôi, cũng biết hiện giờ giải thích cô sẽ không nghe,
nên đành chuyển sang vấn đề khác: "Có chuyện gì? Em đến bệnh viện làm
gì thế?"
Viên Hỷ không đếm xỉa gì anh, chỉ đi vòng sang bên. Hà Thích không
dám ngăn lại nữa, đành lặng lẽ đi theo sau, vào thang máy rồi đến phòng
bệnh Thanh Trác. Thanh Trác đã tỉnh, đang khóc lóc kêu la vết thương đau
quá. Bà Viên vừa lau nước mắt vừa dỗ dành anh, nhưng thuốc tê đã hết nên
tất nhiên sẽ đau rồi, Thanh Trác lại không thể nhẫn nhịn như người lớn, mà
cứ khóc gào kêu đau suốt. Do ở trong phòng bệnh lớn, còn có những người
bệnh khác và cả người thân của họ, đều nhìn Thanh Trác như nhìn quái vật.
Thấy một người đàn ông lớn như vậy mà gào khóc như trẻ con thì đều thấy
kinh ngạc, hỏi thì được biết chỉ là ca mổ viêm ruột rừa, càng cảm thấy
không thể hiểu nổi.
Bà Viên thấy Viên Hỷ quay lại thì vội đứng lên hỏi cô: "Có phải bác sĩ
không mổ hết cho nó? Sao anh con cứ kêu đau mãithế? Chúng ta không
đưa phong bì cho bác sĩ, nên…"
Viên Hỷ vội trừng mắt với mẹ, ngăn bà không nói tiếp. Thấy mọi người
xung quanh đều nhìn phía mình với ánh mắt quái lạ thì vẻ mặt cô tỏ ra rất
ngượng ngập, lại thêm việc lúc nãy khiến cô thấy rất ức chế, bây giờ anh
trai lại khóc lóc than thở thì càng phiền muộn hơn, muốn nói vài câu cứng
rắn với anh nhưng lại không thốt ra được. Trí tuệ anh cô chỉ như đứa trẻ vài
tuổi, làm sao chịu đựng được như người lớn, nói anh làm gì, nếu anh có thể