CHƯƠNG
48
Đ
ộng tác Hà Thích khựng lại, quay nhìn người đàn ông đó, anh ta đang
đứng ở cửa sổ lạnh lùng nhìn, ánh mắt tràn đầy vẻ thù địch. Hà Thích từ từ
quay lại, nhìn vào mắt Viên Hỷ, hỏi khẽ: "Vì anh ta?"
Viên Hỷ hít thật sâu, gật đầu khẳng định, cất tiếng khô khan: "Phải, em
thật sự không lừa dối bản thân được. Trong những ngày tháng anh bỏ đi,
anh ấy đã ở cạnh em, sưởi ấm em, em đã quen với sự tồn tại của anh ấy.
Anh đã về, em dao động, em ngỡ em vẫn còn yêu anh, em đã ngỡ chúng ta
có thể làm lại từ đầu, nhưng không được, anh ấy đã ở trong trái tim em, đã
hòa vào sinh mệnh em. Hà Thích, em thật sự đã cố hết sức, em đã cố quên
anh ấy, nhưng em không làm được, anh buông em ra đi, được không?"
Những lời ấy cuối cùng đã thiêu rụi mọi nhiệt tình của Hà Thích, quả
nhiên là thế, chuyện anh sợ nhất đã xảy ra rồi, tuy anh đã cố gắng trốn
tránh, nhưng nó cũng vẫn đến. Anh lặng lẽ nhìn Viên Hỷ rồi đứng dậy, gật
đầu vẻ chịu đựng, hỏi: "Lần này em thật sự đã nghĩ kỹ rồi, phải không?"
Viên Hỷ không dám nhìn vào đôi mắt bi thương ấy, cúi đầu: "Phải."
"Em không yêu anh, đúng không?"
"… Không yêu."
"Người em yêu là anh ta, đúng không?" Anh lại hỏi, "Ngẩng lên, Viên
Hỷ, nhìn vào mắt anh và trả lời, em yêu anh ta, đúng không?"
Ngẩng lên, ngẩng lên, Viên Hỷ tự nhủ. Cô cố gắng ngước lên nhìn Hà
Thích, trả lời bằng giọng bình thản: "Phải, em yêu anh ấy, trước khi anh
quay về đã yêu rồi, nên em mới sợ, mới trốn anh ấy, vì em đã yêu, nên em