Bộ Hoài Vũ nhìn cô rồi vẫn xuống xe, đi vòng sang để mở cửa, sau đó
đưa tay ra đỡ cô xuống. Viên Hỷ dựa vào cánh tay anh, trước khi anh kịp
phản ứng đã đột ngột ôm choàng lấy cổ anh, nhắm nghiền mắt lại rồi áp
môi mình lên môi anh với vẻ hoảng loạn.
Cơ thể anh cứng lại, trong tích tắc đã hiểu ra dụng ý của cô, lửa giận
trong lòng bỗng bùng lên, anh nhìn cô chằm chằm tức giận, ánh mắt thiêu
đốt người, chỉ ước sao có thể nhìn xuyên qua mắt cô để thấu rõ trái tim cô.
Mắt Viên Hỷ long lanh nước, cô hoảng loạn nhắm nghiền mắt, có giọt lệ
đang rơi từ rèm mi xuống má, trôi vào giữa đôi môi họ, đăng đắng. Anh
nghiến chặt răng, tay buông thõng co thành nắm đấm, cơ thịt trên người
đều căng cứng, cứ nhìn cô chằm chằm như thế, bắt đầu thấy hận người phụ
nữ này, cô xem anh là gì???
Người cô run bần bật, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống,
chỉ có cánh tay là vòng chắc quanh cổ anh, cố gắng kéo xuống, như muốn
dùng sức cánh tay để giữ vững toàn bộ trọng lượng cơ thể.
Đây không phải là hôn, mà là hành hạ cả ba người. Làm tổn thương một
người, hành hạ một người, sau đó làm đau chính mình.
Viên Hỷ chỉ thấy mình không thể gắng gượng được nữa, thôi bỏ cuộc đi,
làm bao nhiêu chuyện rồi, tổn thương quá nhiều rồi, rốt cuộc là vì cái gì?
Cô rã rời, buông tay, trong tích tắc cơ thể sắp tuột xuống, cánh tay anh đột
ngột giữ chặt eo cô, rất mạnh, rất tàn nhẫn. Cô kinh hoảng lúng túng ngước
lên, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy đang giận dữ ấy, anh gằn giọng
bên tai cô: "Viên Hỷ! Đứng thẳng lên cho tôi! Nếu có gan làm thì phải có
gan chịu!" Tay anh lướt lên gáy cô, đè cô vào người, sau đó tàn nhẫn ép đôi
môi xuống.
Cô hoảng hốt, hoảng thật sự, trong tích tắc ấy, mọi tính toán, mọi trò kịch
đều nhảy ra khỏi đầu cô, chỉ còn lại một màu trắng mênh mang, cô đang
làm gì thế này? Đang đâm vào trái tim Hà Thích, hay là Bộ Hoài Vũ đây?
Bên cạnh có tiếng khởi động xe, đèn xe lóa mắt rọi đến, phóng lớn hình
bóng hai người đang quấn lấy nhau kia, hoang đường và kỳ dị. Sau đó