Thanh Trác xuất viện rồi thì càng nằng nặc đòi về. Bà Viên không nỡ để
con trai chịu khổ ngay sau khi mổ xong, cứ cố níu kéo hết ngày này qua
ngày khác. Viên Hỷ thấy cứ vậy mãi cũng chẳng phải cách, bèn bảo một
mình Tiểu Hồng về trước, đợi anh trai lành vết mổ rồi về sau. Tiểu Hồng
không có ý kiến gì, bà Viên tuy không vui lắm nhưng cũng chẳng còn cách
nào khác.
Tiểu Hồng lúc đến không có hành lý gì nhiều, lúc về lại lỉnh kỉnh túi lớn
túi nhỏ, Viên Hỷ và Hà Thích mới miễn cưỡng đưa đồ đạc đến ga tàu. Lúc
về nhà trời đã tối, Viên Hỷ vẫn lừ đừ, suốt đoạn đường không nói gì. Hà
Thích nhìn cô mấy lần, có vẻ muốn nói gì đó nhưng vẫn không thốt ra câu
nào, cuối cùng cũng chẳng dám mở miệng.
Về đến nhà, bà Viên hỏi: "Tiễn Tiểu Hồng rồi à?"
Viên Hỷ im lặng gật đầu, bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng Tiểu Hồng từng
ở, đó vốn là phòng của cô, lúc Tiểu Hồng ở đây đều để cô ta ngủ, mẹ và
anh thì ở phòng Bì Hối, bây giờ Tiểu Hồng đi rồi, Viên Hỷ muốn để anh và
mẹ đổi sang phòng này, dù sao cứ nhờ phòng Bì Hối mãi cũng không ổn.
Đang lúc trải ra giường thì Hà Thích đẩy cửa vào. Viên Hỷ mặc kệ anh,
vẫn tiếp tục bận rộn. Hà Thích lặng lẽ đứng một lúc rồi đột ngột bước đến
ôm lấy Viên Hỷ. Cô cắn môi, cựa quậy để thoát ra, nhưng thái độ của Hà
Thích rất kiên quyết, bất chấp cô vật lộn thế nào cũng không buông tay, chỉ
ôm cô chặt hơn nữa.
Anh ôm lấy cô thật chặt, dúi đầu cô vào ngực mình và đặt cằm lên đầu
cô, miệng khẽ lẩm bẩm gọi: "Viên Hỷ, Viên Hỷ…" Giọng anh dịu dàng và
bi thương, "Đừng giận nữa, được không? Chúng ta rõ ràng là yêu nhau, tại
sao lại cứ làm tổn thương nhau? Chúng ta bị sao thế này? Đã yêu bao lâu
rồi, đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi, tại sao hạnh phúc đang ở trước mắt
mà em lại định từ bỏ? Em không yêu anh nữa ư? Anh là Hà Thích, Hà
Thích của em đây mà!"
Viên Hỷ dần dần không chống cự nữa, cuối cùng buông xuôi, lặng lẽ để
anh ôm. Tim cô cũng đau nhói, phải, họ đang gặp chuyện gì thế này? Rõ
ràng là yêu nhau mà, rốt cuộc đã sai lầm chỗ nào?