Tôi thật sự không hiểu, nhìn Tiêu Tương Tương phúc hậu, dễ
thương như vậy, sao có thể lấy trộm của người ta tám mươi vạn tệ
được?
Chu Nhất Minh cũng không tin, liên tục hỏi liệu có nhầm lẫn gì
chăng?
Cảnh sát không hơi đâu để ý đến anh ta, anh ta lại quay sang hỏi
Tiêu Tương Tương: “Có phải có hiểu lầm gì không? Em mau giải
thích rõ với mọi người đi!”
Tiêu Tương Tương mặt tái mét nhưng không phải vì sợ hãi, mà là
vì phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ: “Là Tôn Xương Lợi báo án, nói tôi đã ăn
cắp tài sản của anh ta đúng không? Được, tôi sẽ đi cùng các anh về
Thâm Quyến gặp anh ta làm rõ sự việc, xem xem rốt cuộc tôi lấy
cắp của anh ta hay anh ta nợ tôi.”
Chu Nhất Minh nghe thấy thế thì bỗng hoang mang, không
biết cái tên Tôn Xương Lợi ấy là loại người gì, tại sao lại tố cáo
Tiêu Tương Tương lấy trộm của anh ta tám mươi vạn tệ?
Cảnh sát từ chối tiết lộ tình tiết vụ án, Tiêu Tương Tương cũng
không chịu nói rõ cho Chu Nhất Minh nghe, chỉ nói: “Chu Nhất
Minh, em định nửa đời còn lại sẽ cùng anh sống những ngày tháng
yên bình, bây giờ xem ra không được nữa rồi. Em không xứng với
anh, anh hãy đi tìm một cô gái tốt hơn em!”
Chu Nhất Minh không biết rõ sự việc nên không cam tâm, đến
tìm tôi nhờ giúp đỡ. “A Phi, chẳng phải Điền Tịnh có một ông chú
làm ở Cục Cảnh sát sao? Em thân với cô ấy, bảo cô ấy giúp anh
nghe ngóng tin tức, xem rốt cuộc chuyện của Tiêu Tương Tương là
thế nào.”