AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 172

của tôi quá kém, phải đi khám thôi!

Người phục vụ đã mang đồ ăn đến nhưng tôi không muốn ăn

chút nào. Ngồi đối diện với một con người bề ngoài ngọc ngà, bên
trong xơ mướp này, tôi thật không nuốt nổi.

Tôi cầm túi xách đi thẳng, trước khi đi còn trịnh trọng nói với

anh ta một câu: “Xin anh một việc được không?”

“Việc gì?”

“Sau này đừng bao giờ đến tìm tôi nữa, cũng đừng nói với ai là

anh quen biết tôi, càng không nên nói chúng ta đã từng hẹn hò...
Tôi... không... đủ... khả năng... chịu mất... như... người đó!”

Tôi về đến nhà thì thấy Chu Nhất Minh đang ở đó. Tôi mặc kệ

anh ta, đi thẳng vào trong phòng. Chẳng biết anh ta thích thú cái gì
mà theo vào, lén lút hỏi: “Em... và Sở Vân Phi thế nào rồi?”

Nghe cái ngữ điệu ấy là biết ngay anh ta đã phong thanh nghe

được điều gì rồi, chắc chắn là Điền Tịnh, cái loa phóng thanh
ấy nói rồi. Tôi giận dữ quay đầu lại, nói: “Liên quan gì đến anh?”

Anh ta nheo mắt nhìn sắc mặt tôi. “Có vẻ như trò chơi kết thúc

rồi, vừa mới ngả bài rồi đúng không? Từ đầu anh trai đã nói rồi,
phòng cháy, phòng trộm cắp, phòng lãng tử, em còn không chịu
nghe...”

Tôi gào lên: “Đều tại cái mồm quạ thối nhà anh đấy, chuyện

đang tốt cũng thành xấu. Em muốn xé rách cái miệng của anh ra!”

Tôi vừa nói vừa bổ nhào đến như muốn xé miệng anh ta thật.

Anh ta vội vàng lấy tay ôm đầu, tôi không xé được miệng thì quay
sang véo tay. Anh ta đau tới mức nhăn mặt nhăn mũi. “A!... Yên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.