hơn, cô lại bình tĩnh nói ra miệng, "Nếu không thì tôi đưa anh về nhà
trước? Rồi tôi sẽ đợi bạn tôi ở nhà lầu nhà anh."
Trên mặt Thời Chung không có chút biểu cảm, ngay cả vẻ mặt vốn là
có bệnh cũng bị tia sáng vàng ấm của đèn đường ven đường hất lên, anh
thậm chí cười cười nói: "Bạn trai?"
Tư Đồ lắc đầu một cái.
"Vậy em lần trước cự tuyệt anh, là bởi vì người này sao?"
Tư Đồ không có lắc đầu.
Trong ánh mắt của anh sáng lên, nhìn từng biểu cảm trên gương mặt
Tư Đồ, một chút cũng không bỏ sót, anh lần nữa mỉm cười, thực ra thì vẻ
bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười : "Không cần, tôi mới vừa rồi
đi xe tới, hiện tại cũng có thể thuê xe trở về. . . . . ."
Cô nhìn anh, giống như là còn có lời muốn nói, Tư Đồ không nhịn
được siết chặt quả đấm, nhưng chờ chờ, lại chỉ chờ anh nói được vài chữ: ".
. . . . . Hẹn gặp lại."
Thời Chung nói xong cũng xoay người đi.
Anh rời đi, bước chân không nhanh, nhưng là không do dự, Tư Đồ
nhìn bóng lưng của anh, nhìn bóng dáng thon dài anh trên mặt đất, đột
nhiên, hoàn toàn ngu ngay tại chỗ —— bởi vì cho đến lúc này cô mới phát
hiện, người đàn ông này ngoài áo khoác thì bên trong, còn là bộ quần áo ở
nhà, trên chân anh. . . . . . Còn mang dép đi trong nhà.
Anh vội vã chạy tới tìm cô sao? Tư Đồ đã không có thể diện lại đi suy
tư cái vấn đề này.