Tư Đồ đột nhiên nghĩ đến lúc đưa cô về nhà người đàn ông này có nói
buổi tối anh còn có việc, cô khách khí hỏi anh: "Không phải anh nói tối nay
còn có việc sao? Có chuyện thì đi trước đi, đừng chậm trễ thời gian."
Thời Chung bất đắc dĩ cười một tiếng: "Em là đang hạ lệnh đuổi khách
sao?"
Cô không có trả lời. Thời Chung cũng không buồn bực, chỉ gật đầu
một cái: "Vậy anh đi trước."
Tư Đồ đi đến cửa trước, thay anh kéo cửa ra. Thật sự là "Đuổi khách",
đưa mắt nhìn Thời Chung thay giày xong, đi ra cửa nhà trọ, Tư Đồ chỉ nhàn
nhạt nói một tiếng "Gặp lại" , rồi chuẩn bị đóng cửa lại, cũng lúc này anh
đột nhiên lấy tay chặn cuẩ lại.
" Tư Đồ."
Người đàn ông này rất ít khi gọi thẳng họ tên cô như vậy, cộng thêm
giọng nói mát lạnh của anh, Tư Đồ bị anh kêu như vậy, cánh tay nắm của
ngưng lại động tác.
"Anh không phải là Đại Ác Nhân, nhưng cũng không là người tốt lành
gì, thậm chí tất cả những thứ tốt đẹp anh chỉ dành cho một người." Anh
nhìn Tư Đồ, cảm xúc cất giấu trong mắt làm cho Tư Đồ không hiểu, "Như
vậy, em có nguyện ý hay không?"
Giọng điệu của anh có thể nói là bình tĩnh, lại làm cho Tư Đồ không
khỏi kinh hãi.
Đúng lúc này cửa chính khép lại, đem tất cả kinh hồn bạt vía hoặc
khoái chí kết thúc ở một tiếng "Lạch cạch" đóng cửa.
***