Như vậy là sao? Bước chân của Tư Đồ đột nhiên ngừng lại, anh vẫn
đang nắm tay cô sao?
"Lúc trước tôi đến nhà trọ của anh, thấy Thẩm Thấm mặc quần áo của
anh xuất hiện trước mặt tôi, những thứ này là tôi tận mắt thấy, là sự thật
chứ? Tôi biết rõ cuộc sống riêng người trẻ tuổi cũng rất tùy tiện, nhưng con
bé Thẩm Thấm kia không giống vậy, tôi đã nhận con bé làm con dâu, tôi
không thể để cho con bé kia bị thiệt thòi."
Ông Tần vừa ngừng nói, nhất thời trong phòng trở nên an tĩnh cực kỳ.
Thời Chung quyết định dọn nhà khi cô ấy cố chấp cho người giúp việc
nghỉ dài hạn, hôm nay, Tư Đồ không nói lời nào, nhất thời Thời Chung
cũng không nói, không khí trong phòng cũng trở nên trầm mặc.
Thời Chung phản ứng kịp thời, cũng phá vỡ trầm mặc ——vẻ mặt anh
phức tạp liếc nhìn Tư Đồ, nắm thật chặt bàn tay của cô, giống như có chút
liều mạng, muốn tiếp tục lôi kéo cô rời đi.
Hai chân Tư Đồ lại đứng yên tại chỗ. Cô không biết những người phụ
nữ khác đối mặt tình huống đột ngột này sẽ có phản ứng như thế nào, có
giống như cô bây giờ hay không, đầu óc trong nháy mắt bị quấy thành một
đống nhão nhoét, sững sờ nhìn Thời Chung hồi lâu, mới có thể mở miệng
nói: "Chú nói có phải là thật không?"
Trả lời Tư Đồ , là muốn nói lại thôi của anh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một hồi tiếng chuông thanh thúy phá
vỡ trầm mặc ——
Điện thoại treo tường bên cạnh cửa ra vào reo lên.
Tư Đồ khó khăn đẩy tay Thời Chung đang giữ tay cô ra. Người đàn
ông trước mặt này có bao nhiêu khẩn trương? Tư Đồ xem vết đỏ trên tay