Hộ vệ bắt đầu gọi điện thoại: "Quản gia, Từ tiên sinh đã ngủ rồi sao?"
Tôn Dao không chịu nổi hộ vệ vạm vỡ như vậy lại gọi điện thoại chậm
chạp như vậy, liền giành lấy điện thoại, cũng không quản bên đầu điện
thoại là người nào, liền đùng đùng nói: "Nói cho anh ta biết Tôn Dao muốn
gặp anh ta, hiện tại! Lập tức! Lập tức!"
Đối phương là người giúp việc Từ gia, bị lời nói sắc bén của Tôn Dao
dọa sửng sốt một hồi lâu, mới đáp: "Được, được."
Sau một hồi chờ đợi.
"Thật xin lỗi, Từ tiên sinh nói đã chuẩn bị ngủ, có chuyện gì, sáng mai
lại nói."
Nhẹ nhàng một câu nói, Tôn Dao liền nghẹn không lời nào để nói,
chợt đưa di động ném trả cho hộ vệ, quay đầu lại đối với Nhậm Tư Đồ cười
lạnh: "Anh ta thật biết làm khó người khác."
Nhậm Tư Đồ không lời nào để nói, ai cũng biết cầu người nhất định
phải nhìn sắc mặt người, kém người một bậc, mà Nhậm Tư Đồ cũng biết
rõ, bất luận kẻ nào Tôn Dao cũng có thể đối với họ lá mặt lá trái nhưng duy
chỉ đối với Từ Kính, vĩnh viễn mất hết mặt mũi. Ngày kế, hộ vệ đem hành
tung Từ Kính nói cho Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ không để cho Tôn Dao cùng
đi, một mình cô đi gặp.
Trợ lý của Từ Kính dẫn Nhậm Tư Đồ đi vào phòng nghỉ ngơi, "Từ tiên
sinh còn phải họp, khoảng 10 phút nữa sẽ kết thúc, cô ở đây chờ một lát."
Phòng nghỉ ngơi ở lầu hai, ngoài cửa sổ có thể thấy được cảnh tượng
trong phòng lầu một, Nhậm Tư Đồ đi tới bên cửa sổ, loáng thoáng có thể
nhìn thấy phía dưới có một đang bóng dáng quen thuộc của một người đang
dùng gậy để di chuyển, nhưng nhìn thân hình đối phương không giống như
là Từ Kính.