ÁM LÂN - Trang 107

giống như vờn quanh trong đầu chị ta. Thậm chí chị ta cảm thấy hiện tại
mình đã chết lặng đối với hình ảnh đó, nhưng chúng không ngừng xuất
hiện, mang đến sự trống trải, cũng mang đến khoái chí. Ánh mắt của chị ta
mở lớn, hốc mắt đau nhức. Trước mắt lại hiện lên hình ảnh tối qua. Bạc
Cận Ngôn tới gần, chị ta chạy trốn trong đêm tối. Căn phòng trống không,
phòng sáng đèn, nam nữ ôm nhau. Cuối cùng là Triệu Hà nằm bò trên mặt
đất, hấp hối, nắm chặt tay chị ta, dùng giọng nói yếu ớt cố lắm mới có thể
nghe được: "Chị đi tìm núi..." Rồi ngừng thở.

Nhưng rặng núi rộng như vậy, đi đâu mới có thể tìm Đông Sinh của chị

ta đây?

Trong lòng Tạ Mẫn giống như chứa một cánh đồng hoang sắp bị thiêu

rụi không còn, mờ mịt chạy vào trong rừng sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.